Thanh Loan? 
Chẳng phải hắn bảo tôi không được hỏi chuyện nữ nhân khác sao? Lần trước đùa một chút rằng hắn có nhiều nữ nhân thì đã bị lửa giận của hắn đốt đến giờ còn sợ. 
Tôi cũng không hỏi lại, tuy rằng trong lòng để ý nhưng có vài thứ phải biết giả ngu mới được. 
Hắn không phải người thường, không thể dùng suy nghĩ của phàm nhân đoán tâm tư hắn. 
Đầu óc tôi chẳng ra sao, EQ chẳng cao, không biết nên xử lý cảm giác khó chịu này như thế nào. 
Huống chi hắn cũng nói đã mấy ngàn năm không có nữ nhân, tôi tin không? Tin được không? 
"Em không thèm hỏi... Hỏi còn bị anh mắng." Tôi giả vờ không thèm để ý. 
Phong Ly Ngân cười khẽ: “Rút kinh nghiệm rồi sao? Có chút phong thái của chủ mẫu rồi đó." 
Tôi... Tôi không thèm cãi thì anh xem như tôi đồng ý sao? 
Sao anh lại như vậy chứ! 
Đột nhiên tôi nghĩ đến chuyện Bạch Vô Thường xuất hiện trong phòng tôi hôm đó, đến đưa con dấu của Phong Ly Ngân, Bạch Vô Thường đã nói một câu: “Không cho người thì cho ai? Đế quân đại nhân đầu còn thiếp thất nào khác.” 
Nói cách khác, hắn có thể có rất nhiều vợ lẽ, nhưng không nạp vào mà thôi. 
Cái gì gọi là "có chút phong thái của chủ mẫu"? Muốn tôi đồng ý cho hắn nạp thiếp sao? 
Thanh Loan vì một mệnh lệnh của hắn mà phấn đấu quên mình, chắc chắn rất ái mộ hắn, có lẽ cũng là thị nữ từng hầu hạ hắn, Thẩm Thanh Nhụy cũng từng nói rằng, đế quân đại nhân rất xem trọng Thanh Loan. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-am-duong-vinh-cuu-chong-ta-la-quy-vuong/1803633/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.