Anh tôi đào một cái hố sau căn nhà gỗ, loại bỏ tà khí trên tấm da trước rồi dùng lá bùa nhóm lửa. 
Hòa thượng Hối Thanh đã thay đồ hòa thượng, đứng một bên niệm kinh siêu độ, hình ảnh này hài hòa đến buồn cười. 
Một tăng một đạo* đang siêu độ cùng nhau. 
*: Một hòa thượng một đạo sĩ. 
Khi chúng tôi xong việc, Phong Ly Ngân nhẹ nhàng lướt tới, lúc hắn kéo tôi vào nhà, tôi phát hiện mọi người đều ở trong lều, cả ngôi nhà này chỉ có hai chúng tôi. 
Tôi quay đầu nhìn lại, Thẩm Thanh Nhụy trắng mắt liếc tôi một cái, ánh mắt những người khác thì đầy mong đợi và tò mò. 
"Chỗ này lớn như thế sao bọn họ không vào ở?" Tôi thắc mắc. 
“Bởi vì ta đã bao lại chỗ này.” 
Phong Ly Ngân kéo tôi vào phòng khách riêng của tòa nhà, nơi này treo toàn rèm trắng, nhìn thần bí mông lung. 
Trong sảnh có một cái đài ngọc hình chữ nhật, trên ngọc đài lót vải trắng, Phong Ly Ngân kéo tôi đến cạnh ngọc đài, trầm giọng nói: “...Quan Thanh Tiêu, em có nghĩ ra được yêu cầu gì chưa?" 
Hả? 
Tôi khẽ gật đầu nói: “Nghĩ xong rồi, nhưng chưa nói bây giờ đượ." 
Hắn nhíu mày nhìn tôi, không hiểu: “Bây giờ không nói thì khi nào mới nói?" 
".Em thấy nói ra cũng chẳng có ý nghĩa gì." Tôi cụp mắt tránh đi ánh mắt của hắn. 
Tôi sợ nhìn vào ánh mắt đó. 
Con ngươi thăm thắm tựa vực sâu đó sẽ làm tôi vô thức choáng váng, mà màu vàng nhạt trong đó lại như dung nham trong vực sâu, chỉ cần đến gần 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-am-duong-vinh-cuu-chong-ta-la-quy-vuong/1803626/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.