Trình Bán Tiên ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, không còn chút sức lực nào, nhờ anh tôi dọn dẹp đồ đạc giúp ông ta.
Tôi lấy nước nóng lau người cho bố tôi, ông ta làm mọi chuyện cũng rất tốt, không hề có hoại tử hay gì cả, chi phí chữa trị mấy triệu đó cũng coi như không uổng phí.
Phong Ly Ngân hóa giải kết giới, một y tá xông vào nhìn chúng tôi bằng ánh mắt cảnh giác, hỏi: “Mấy người làm gì vậy?"
“Thăm bệnh nhân, có đăng ký rồi mà, đây là bố tôi." Anh tôi lập tức trả lời.
Biểu cảm của y tá trở nên dịu dàng hơn, đang định nói chuyện, thì nghe thấy giọng nói ồm ồm của bố tôi đột nhiên vang lên.
Cô ta sợ hãi, vội vàng kêu lên rồi nhấn chuông kêu bác sĩ, bệnh nhân hôn mê suốt mấy tháng đột nhiên tỉnh lại, đây là tin có thể đăng lên báo luôn rồi.
“Bố, bố!” Tôi lại gần, hận không thể vỗ vào mặt ông ấy kêu ông ấy tỉnh lại.
“Ấy... Thanh Tiêu... khụ... con, ngực của con... đè lên làm bố không thở được nữa...”
Cái ông già này!
Tôi thật sự muốn đánh ông ấy mấy đấm! Chúng tôi tốn bao nhiêu là công sức! Ông ấy vừa khôi phục thần thức lại bắt đầu nói đùa!
Nhìn bộ dạng tiều tụy của Trình Bán Tiên, tôi có chút không nhẫn tâm, nói anh tôi chở ông ấy về nghỉ ngơi, tôi ở bệnh viện cùng với bố.
Phong Ly Ngân vẫn cứ không nói gì mà đứng sau người tôi, tôi sợ anh ấy thấy buồn chán, nói anh ấy cứ đi làm việc của mình đi, buổi tối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-am-duong-vinh-cuu-chong-ta-la-quy-vuong/1803596/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.