*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 
Có đôi khi tôi thấy anh tôi rất biết gây khó dễ người khác. 
Anh ấy đứng trước mặt tôi và hai tiểu quỷ sai, chế nhạo Phong Ly Ngân không hề khách khí, Phong Ly Ngân lại không có chút tức giận gì. 
Thậm chí còn khiến tôi tự kiểm điểm bản thân mình. 
Tôi không nên cáu kỉnh ở nơi này, cũng là tâm trạng không tốt, nhưng khi làm loạn nơi này, kết quả là chỉ làm cho tâm trạng tệ hơn thôi. Nếu như đổi địa điểm là ở phòng tôi, kết quả đã khác rồi. 
Vậy nên khi đi tới đền thờ đá ở chợ Tây, tôi vội vàng kéo kính râm xuống, giơ tay đeo lên cho Phong Ly Ngân. 
Tóc hắn rất dài, chỉ tùy ý buộc sang một bên, có vài cọng còn đang phất phơ trước ngực, nhìn có vẻ đẹp rất cổ điển, sau khi tôi đeo kính râm lên cho hắn thì có chút kỳ quái. 
Tôi bật cười, sau đó cố gắng sưng mặt. Tôi vẫn đeo khẩu trang, có lẽ hắn không phát hiện tôi đang cười. 
Đường phố ở nơi này khác với ở chợ Đông, ở chợ Đông thì khá nhỏ hẹp, hai bên là những cửa hàng mang nét cổ kính, bên đường còn có người bày sạp bán hàng, tôi còn thấy có người bán thân nữa, cũng không biết cái bóng đen bán thân để xin Linh Bảo Bí Truyền Kinh đó nhận được ba hay chưa. 
Còn đường phố ở chợ Tây lại rất rộng rãi mà vắng lặng, không có nhiều người qua lại, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-am-duong-vinh-cuu-chong-ta-la-quy-vuong/1803566/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.