Tôi nghĩ lại, cái người này giấu diếm tôi cũng nhiều chuyện quá rồi đấy, không phải chỉ là một hai chuyện, so với suy đoán, chi bằng tìm cơ hội hỏi xem tôi suy nghĩ nên bắt đầu hỏi từ anh mình.
“Tiểu nương nương, chúng tôi đã đào hết mấy thứ đó ra rồi, trời đất ơi đáng sợ quá, người mau lại xem đi, lão Trần không hay rồi!”
Đại Bảo gọi cho tôi, giọng nói run rẩy, trước đây anh tôi chia bùa trù trừ ta cho họ, cũng không biết có tác dụng hay không.
Chúng tôi vòng xe chạy đến bãi rác công trình, phế liệu kiến trúc ở đó chất thành đống, nổi bật nhất là đống đất vàng bẩn chất thành đống như ngọn núi nhỏ, Đại Bảo và lão Trần đi giày chống mưa, cả người là bùn.
Từ xa đã nhìn thấy lão Trần ngã xuống đất, Đại Bảo ngồi xổm ở một bên hút thuốc, những thứ đào ra đó đặt trên đống đất màu vàng trước mặt, đều bị dán bùa chú lên, nhưng sức mạnh của bùa chú có hạn, chúng tôi xuống xe liền cảm thấy âm khí bào trùm.
7 cái cọc, trên mỗi một cái đều có vết máu màu đen, còn có một đống đồ kỳ lạ: hộp trang sức gỗ, hộp gỗ... đều làm bằng gỗ. Cập nhật nhanh nhất trên truyện88.
Theo lý mà nói, gỗ Âm Trầm là vật tránh tà, tấm khắc gỗ đó bị giấu diếm đặt xương cốt vào đó có lẽ là để trấn tà, ma nữ đó hình như cũng không phải ở nhờ trong gỗ Âm Trầm đó, mà là chạm vào xương cốt của cô ta, mưới bị cô ta dụ dỗ, cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-am-duong-vinh-cuu-chong-ta-la-quy-vuong/1803551/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.