Tối hôm đó tôi liên tục gặp ác mộng, Quan Nhan Thần khắp người máu thịt và đôi mắt lồi ra làm tôi sợ hãi đổ cả mồ hôi lạnh, còn mơ thấy gương mặt ma màu đỏ máu đang cười điên cuồng.
Khi tôi sợ hãi tỉnh dậy, phản xạ có điều kiện ôm lấy bụng, sự ấm áp nơi đó truyền đến làm tôi yên tâm hơn một chút, bây giờ là rạng sáng, anh tôi vẫn đang giải quyết chuyện lột da định hồn, anh tôi gửi tin nhắn đến nói chú Du Phó đã chạy thâu đêm đến đây giải quyết chuyện này.
Tôi ngồi dậy ôm lấy đầu gối, cố gắng làm cho tâm trạng ổn định, bên cạnh giường khẽ cử động, Phong Ly Ngân nằm nghiêng, đôi mắt nghiêm nghị nhìn tôi.
"Anh ở đây à... có cách nào, có thể để tôi không nhìn thấy những thứ đó nữa được không?" Tôi cười đau khổ nói, thi thể ghê gớm như vậy thật đáng sợ.
"Không nhìn thấy? Như vậy không phải cô sẽ càng sợ hãi hơn sao? Không biết mới là thứ khiến người ta sợ hãi nhất." Phong Ly Ngân hờ hững nói.
Tay của tôi vô thức sờ lên bụng, có lẽ đây là bản tính trời sinh của phụ nữ mang thai, hoàn toàn là những hành động vô thức, tôi thở dài nói: “Cứ bị dọa sợ như vậy, tôi lo đứa bé sẽ bị dọa sợ, người ta nói phụ nữ mang thai nên nhìn thấy những điều tốt đẹp, những thứ tôi nhìn thấy thì không phải hồn ma cũng là thi thể máu me.."
Ánh mắt Phong Ly Ngân ảm đạm lại, trầm giọng nói: “Nó không yếu đuối như vậy đâu, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-am-duong-vinh-cuu-chong-ta-la-quy-vuong/1803537/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.