Buổi tối hôm đó, anh tôi thà rằng lót nệm ở dưới phòng tôi cũng không muốn về ngủ một mình.
Anh ấy rất ít khi sợ hãi đến như vậy, nhìn thấy ma cũng đã quen rồi, nhưng nhìn thấy đầu bay lượn thì quá là đáng sợ.
Tôi cũng căng thẳng đến mức ngủ không ngon, ngày hôm sau xuống giường chân giẫm phải bụng của anh tôi, anh ấy kêu lên, trách tôi bất cẩn.
" Biết thỏa mãn đi! Em chỉ giẫm vào bụng anh, nếu như còn lùi về sau, anh thực sự không dựng lên được!" Tôi bực mình dụi mắt nói.
“Thanh Tiêu, hai ngày này em cứ nóng nảy vậy, nếu như trước đây anh còn nghĩ là bà dì đến, còn bây giờ bị sao vậy? Có phải em trách người chồng quỷ của em vứt em sang một bên, chạy đến thôn Hoàng Đạo không?" Anh tôi vô cùng sắn bén tìm nguyên nhân.
"..Anh, thôn Hoàng Đạo rốt cuộc có chuyện gì vậy?” Phong Ly Ngân hình như rất để ý đến nơi này.
Tôi từng nói đùa muốn đến thôn Hoàng Đạo giúp giữ pháp trận, mặt anh ấy lập tức trở nên âm u lạnh giá, không khí đột nhiên trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Anh tôi lắc đầu nói: “Không tận mắt nhìn thấy thì không tưởng tượng được địa ngục là thế nào... anh cũng chỉ mới đi tới đó một lần, chính là lần bố bị thương đó, còn tình hình cụ thể anh cũng không rõ...”
Anh ấy nói với tôi, thôn Hoàng Đạo đã biến mất trên bản đồ, chính quyền đã gạt đi thôn không người ở này.
Nghe nói bởi vì khi gặp nạn mất mùa vào thế kỷ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-am-duong-vinh-cuu-chong-ta-la-quy-vuong/1803528/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.