Tô Mộng cúi người lật người em trai lại, không ngừng lải nhải rằng trước đây em trai nghe lời như thế nào, bây giờ lại trở nên phản nghịch lại nóng nảy như vậy, yêu đương sớm đúng là có hại.
Tôi nhìn thấy sắc mặt bình thản của cậu ấy, không có cảm giác như trong nhà gặp chuyện gì.
"Tô Mộng, căn phòng này có phải thông gió không được tốt không?" Tôi nhíu mày nhìn một lượt, chỉ có một cánh cửa sổ, nhưng bên ngoài lại lại bờ tường của nhà hàng xóm, gần như là dính sát!
"Cũng ổn mà, sao vậy?" Tô Mộng quay đầu nhìn tôi.
"Tớ thấy mở cửa sổ ra, để ánh nắng chiếu vào thì tốt hơn.” Tôi vừa nói xong, em trai cậu ấy đột nhiên co giật dữ dội.
"Á!" Tôi sợ hãi lùi xuống mấy bước, Tô Mộng lại vui mừng vỗ vào mặt em trai cậu ấy.
"Thanh Tiêu, cậu nhìn xem, em ấy có phản ứng rồi!" Tô Mộng vui mừng nói với tôi, kéo chăn ra bóp cánh tay em trai cậu ấy.
Da đầu tôi tê rần, lùi về phía sau từng bước một, bởi vì trên giường của em trai cậu ấy rõ ràng còn có một người khác nằm trên đó!
Nhưng mà Tô Mộng không nhìn thấy, Phong Ly Ngân nói cậu ấy là máu thuần dương, không thể nhìn thấy ma, cậu ấy không thể nhìn thấy bóng hình con ma tiều tụy đang nằm co quắp ở trong chăn!
Con ma đó nhìn tôi, co rúm bờ vai, nhắm mắt lại rồi ngủ tiếp.
Em trai cậu ấy ngày ngày đều ngủ chung giường với ma sao?
“Tô, Tô Mộng.." Tôi đã đi ra đến cửa: “Tớ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-am-duong-vinh-cuu-chong-ta-la-quy-vuong/1803498/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.