Mặt tôi hơi ửng đỏ, ngước mắt lên, Hầu Thiếu Văn ngơ ngác nhìn tôi.
“Nhìn gì mà nhìn? Anh tôi đang hỏi cậu đấy!” Tôi nhíu mày nói.
".. Ồ! Cái nào cũng được, chỉ cần là hàng thật là được." Hầu Thiếu Văn nhanh chóng đi tới chỗ quầy bán hàng.
Anh tôi lười nhác nói: “Là hàng thật hay không, cậu cũng không thể phân biệt được, tôi nói là hàng thật, thì cậu tin sao?”
Hầu Thiếu Văn cắn răng nói: “Với danh tiếng nhà họ Quan các cậu thì cũng không đến mức giở trò bịp bợm chứ?”
"Của rẻ là của ôi, xem cậu muốn cái gì thôi." Anh tôi rất gian thương nói lên một câu.
Hầu Thiếu Văn bình tĩnh lại, lập tức rút chi phiếu ra rồi viết lên một con số.
Anh tôi gật đầu nói: "Giao dịch thành công, cậu đúng là thẳng thắn đấy! Cậu đợi chút, tôi đi lấy hàng thật cho cậu."
Hả? Hai cái này là hàng giả sao?
Thực ra nghĩ thôi cũng biết rồi, hàng thật của bố tôi sao có thể tùy tiện bày ở cửa hàng được chứ, có lẽ chỉ có tiền Ngũ Đế là thật, chẳng trách ngày hôm đó tôi vứt đi nhiều đồ như vậy, chỉ có tiền Ngũ Đế là có hiệu quả, còn những thứ khác đều là đồ giả.
Hầu Thiếu Văn vừa nhìn thấy anh tôi đi vào nhà kho, lập tức tươi cười nhìn về phía tôi.
Cả người tôi run lên, bên tai nghe thấy tiếng "hừ" khinh miệt.
Quay đầu nhìn lại, Phong Ly Ngân khoanh tay, ngồi bên cạnh tôi lạnh nhạt nhìn Hầu Thiếu Văn.
Hầu Thiếu Văn không nhìn thấy hắn, đột nhiên rung mình, cười nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-am-duong-vinh-cuu-chong-ta-la-quy-vuong/155374/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.