Là một sinh viên khoa báo chí, tôi đã từng đọc được tin tức này trên điện thoại, nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải chuyện này.
Lốp xe của chiếc xe tải bên kia đường rơi ra, lăn quay cuồng rồi văng qua khỏi rào chắn.
Tôi hoảng hốt kêu lên một tiếng rồi lao về phía Tô Mộng, bánh xe đó nện lên sau lưng người phụ nữ trung niên đó, bà ta bị văng ra xa một đoạn rồi ngất xỉu ngay bên đường.
Tôi và Tô Mộng nhìn nhau, đây quả thực là chuyện vô cùng kỳ lạ, đến ông trời cũng không thể tiếp tục chứng kiến nữa sao?
Trọng lượng và động lượng của bánh xe vô cùng kinh người, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, có lẽ rất nhiều người sẽ không thể tin bánh xe có thể nện bay cả người.
Tôi hoang mang nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay hơi đỏ lên.
Rất nhiều người xung quanh đều đang giúp gọi điện thoại, tôi vội vàng kéo Tô Mộng tránh xa đám người đó.
Tim tôi đập loạn nhịp, người khác có lẽ chỉ nghĩ đây là một chuyện ngoài ý muốn, có bánh xe bị rơi xuống, lại vừa khéo nện trúng người phụ nữ trung niên đang nhe nanh múa vuốt đó.
“Ấy, Thanh Tiêu, đây là gì vậy?" Tô Mộng nhìn thấy chiếc ngọc chương đeo trên cổ tôi bị lộ ra.
“Là... trang sức mà thôi." Tôi nói dối.
Tôi cũng không có bạn bè gì ở trường, chỉ chơi thân với mỗi Tô Mộng, nếu như để cậu ấy biết nhà tôi có qua lại với ma quỷ, có lẽ cậu ấy sẽ sợ hãi mà ngất xỉu đi mất.
"Hả?" Cậu ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-am-duong-vinh-cuu-chong-ta-la-quy-vuong/155368/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.