Hoàng hôn in bóng hai người đang đi với nhau thành một vệt dài, cuối cùng dừng lại nghỉ chân tại một chân núi, một thiếu niên chừng mười lăm, mười sáu tuổi thiếu chút nữa đã quỳ lạy cảm tạ sự ban ân của lão thiên gia, hai chân hắn sắp rụng rồi, hơn nữa lại còn đói và khát, nhưng tiểu chủ tử đang ở đây, hắn không thể mở miệng oán giận được.
"Công tử, ta nhìn thấy phía trước có quán trà, chúng ta qua đó ngồi xuống ăn một chút gì đi." Ánh mắt thiếu niên rưng rưng, nhịp tim đập nhanh hơn.
Bên cạnh hắn bố y nam tử hơi ngửa đầu nhìn trời, nhưng đồng tử chỉ là một mảnh đen kịt không có tiêu cự. "Cát Lợi, bây giờ là giờ nào rồi?"
Thiếu niên tên Cát Lợi nói: "Công tử, bây giờ là giờ thân, mặt trời đã xuống núi rồi."
"Thì ra đã trễ như vậy, chúng ta nên nghỉ ngơi một chút." Trên gương mặt tuấn tú của Hoắc Húc Dương lộ ra một chút tươi cười thản nhiên, "Chúng ta tới đó ăn một chút gì đi!"
"Vâng" Cát Lợi lanh lợi nâng cánh tay trái của hắn đi đến quán trà.
Tay phải Hoắc Húc Dương cầm một cây gậy trúc thật dài, gõ không ngừng trên đất, mày kiếm nhíu lại, hắn có đôi mắt xinh đẹp nhưng đồng tử lại vô thần, làm cho người ta không khỏi cảm thấy tiếc hận vì hắn. Bất quá nhìn thấy bộ dáng hắn vui vẻ, vân đạm phong khinh, phảng phất như đã vượt qua thống khổ của kiếp này.
Đang lúc thu dọn đồ đạc lão bản kiêm người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tan-lang-len-kieu-hoa/2316103/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.