Ngu Trọng Dạ nói, không muốn tra xét. Bất kể là vụ án này hay vụ án khác, đều không cần tra xét nữa.
Hình Minh không quá hiểu. Tình huống thông thường, đài trưởng Ngu sẽ không can thiệp quá sâu, chỉnh đốn tư tưởng, cũng sẽ không can dự vào quyết định của cậu.
Vậy mà hôm nay Ngu Trọng Dạ thậm chí còn nói, ‘Minh Châu kết nối’ dùng chiều sâu đưa tin là chính, giám sát dư luận(1),khiến cho chương trình át chủ bài của đài Minh Châu có can đảm tiến bước phát triển là chuyện tốt, hai chương trình là hai góc nhìn khác nhau, cho dù thay đổi bản chất cũng không xung đột. ‘Tầm nhìn Đông Phương’ tuy là chương trình mới nhưng lại đạt được kết quả không ngờ, thời hạn nửa năm phát sóng thử sắp hết, cần được giữ lại.
(1) Giám sát dư luận, hay còn gọi chung là giám sát dư luận xã hội, là một loại giám sát xã hội (giám sát bên ngoài) trong hệ thống giám sát của Trung Quốc.
Đã như thế, ‘Minh Châu kết nối’ có thể cách tân, mà ‘Tầm nhìn Đông Phương’ cũng không bị ảnh hưởng, hai chương trình khác nhau như kinh độ và vĩ độ, mỗi người có một không gian sinh tồn riêng.
Đây là một lời tuyên bố rất đáng mừng. Nhưng Hình Minh không sao cao hứng nổi. Cậu suy nghĩ hồi lâu mới ngộ ra được, đây là Ngu Trọng Dạ đang cùng cậu bàn điều kiện, vì không muốn cậu tiếp tục lần theo vụ án thầy giáo Lưu nữa. Hoặc là nói, không chấp thuận cậu bóc lại chuyện xưa, nhắc lại quá khứ.
Trong mộng cậu cảm thấy mình bị ghìm đến thở không nổi, loại nghẹt thở mà giấc mộng ấy mang lại đến giờ vẫn còn hiện hữu.
Giống như ngày đó cậu bị người dẫn đi ra khỏi phòng thi, nhìn thấy thi thể đang nằm trên giường của cha mình đầy rẫy vết thương lớn nhỏ. Da dẻ như quét một tầng vôi dày đặc, gân tay gân chằng chịt nổi lên, cậu nhắm mắt lại, nhìn qua nơi an nghỉ cuối cùng của cha, nhưng bên tai vẫn văng vẳng tiếng cảnh sát trại giam dùng giọng điệu đùa giỡn nói chuyện, gã ta chết ở bên cạnh bô đựng phân, chết không nhắm mắt.
Hình Minh nhìn chằm chằm Ngu Trọng Dạ không đáp lời, bên ngoài phòng làm việc bỗng nhiên có người gõ cửa, nghe giọng nói là Lạc Ưu.
Ngu Trọng Dạ rất tự nhiên thả mắt các chân đang sưng của Hình Minh xuống, kêu hắn tiến vào.
Hình Minh vừa mới xỏ chân vào giày da, Lạc Ưu đã xuất hiện. Hắn liếc mắt nhìn cậu, bày ra một khuôn mặt khinh bỉ.
Nhưng khi tầm nhìn chuyển đến bên Ngu Trọng Dạ, ánh mắt Lạc Ưu đột nhiên sáng hẳn lên. Hắn nói đêm nay ‘Minh Châu kết nối’ lần đầu phát sóng trực tiếp, muốn mời thầy Ngu ở một bên tọa trấn, cổ vũ và tiếp thêm sự tự tin cho hắn.
Lời nói này quá mức giả dối, Hình Minh cơ hồ khịt mũi coi thường. Người này ở đài Đông Á đã có nhiều kinh nghiệm với các chương trình phát sóng trực tiếp, hà tất phải nguỵ trang đến mức giống như người mới vào nghề.
Nhưng Ngu Trọng Dạ cũng không nói ra điểm tâm tư ấy của đối phương, mỉm cười nói, được.
Lạc Ưu là Ngu Trọng Dạ gọi tới. Trong chốc lát lão Trần cũng đi vào.
Lão Trần vào cửa liền nói: “Hôm nay gọi mấy người đến văn phòng chú Ngu, cũng bởi vì bên trung tâm giải trí của lão Tưởng đang chuẩn bị tiệc mừng ngày thành lập đài nên nhờ chúng ta giúp đỡ, lão mượn bên trung tâm tin tức chúng ta hai dẫn chương trình nam.”
Tiệc mừng ngày thành lập đài hầu như hàng năm đều tổ chức, duy nhất năm trước phải tạm ngừng bởi nạn lụt ở Hồ Bắc, trực tiếp đổi thành buổi lễ kêu gọi cứu trợ thiên tai. Nhưng tiệc mừng năm nay không thể so với trước kia, đài Minh Châu kỷ niệm 50 năm thành lập, từ lãnh đạo trung ương, cho tới trăm triệu bách tính, người nào cũng có mặt.
Đây là sự kiện lớn mang tầm cỡ quốc gia, trung tâm giải trí sớm chuẩn bị từ ba tháng trước, ấy vậy mà bên trung tâm tin tức tất cả vẫn như thường. Trong đài vào lúc này đã sớm thả ra vài thổng tin nhỏ chuẩn bị cho tiệc mừng cùng lời đồn thổi minh tinh nào sẽ được mời tới, đơn giản là muốn đem chuyện di dời phim trường đang huyên náo ém xuống. Khán giả phần lớn đều là người có mới nới cũ —— mọi người đối với chuyện bát quái không liên quan đến mình thường dễ quên. Thay vào đó, thần tượng nhà ai có thể leo lên sân khấu đài Minh Châu biểu diễn mới là vấn đề được chú ý, các fan đã bắt đầu hành động, trên mạng nơi nơi đều thấy tiếng mắng chửi nhau.
Lão Trần tiếp tục nói: “Mấy người bên trung tâm giải trí, tư lịch lẫn tài năng đều hơi kém, hình tượng không đủ, mấy người thì quá lố, mấy người lại quá cứng nhắc, có số ít người mọi mặt cũng không tệ, nhưng trong sự kiện quan trọng như vậy, chung quy những người bên trung tâm giải trí vẫn còn thiếu kinh nghiệm.”
Lão nói rõ từ trước đến giờ mình yêu thích thổi phồng bản thân, hạ thấp người khác, thường hay nói quá mọi chuyện, nhưng lúc này điều mà lão vừa nói đều là chủ ý của Ngu Trọng Dạ, lão cười tủm tỉm nhìn hai người trẻ tuổi trước mặt, nói, hai người các cậu là ứng cử viên hoàn toàn xứng đáng, chòm sao song tử của đài Minh Châu, năng lực ngang sức ngang tài, đứng chung một chỗ rất đẹp mắt.
Thời gian chuẩn bị bảo nhiều không nhiều, bảo ít cũng chẳng ít, nhưng đối với Hình Minh chưa từng có kinh nghiệm dẫn tiệc dạ hội mà nói, trong đài có hàng trăm người thích hợp hơn cậu, đĩa bánh lớn như vậy từ trên trời rơi xuống, không thể không nói là do vạn tuế gia vô cùng vinh sủng.
Lão Trần được dịp thoải mái thổi phồng mình cũng như trung tâm tim tức, mặt mày hớn hở nói với Lạc Ưu: “Còn nhớ đêm trước khi khai tiệc hai năm về trước, lãnh đạo trung ương đến đài thị sát công việc, trước khi rời đi, lão gia tử còn cố ý đề từ tại đại sảnh: “Miệng của thiên hạ, gương của chính phủ, gạn đục khơi trong, nhiệt huyết hào hùng.” Người đến rồi đi, trà cũng không dám nguội lạnh, lão Trần đem lời nói của lão gia tử khắc ghi trong lòng, đối với Lạc Ưu cũng một mực cung kính: “Năm nay tiệc mừng của đài, cần phải kính xin lão gia tử tới tham dự một chút.”
“Đương nhiên.” Lạc Ưu cười gật gật đầu, lại liếc mắt nhìn Ngu Trọng Dạ, “Ông ngoại và thầy Ngu còn có ước hẹn chơi cờ nữa.”
Ngu Trọng Dạ nói, cuối tuần này hai người các cậu thương lượng một chút.
Lạc Ưu cẩn thận đáp lời, Hình Minh ngược lại không nói lời nào, buổi sáng cậu và Ngu Thiếu Ngả đã xác định cuối tuần sau sẽ cùng đi công tác, điều tra rõ ràng điểm đáng ngờ trong vụ án của thầy Lưu.
Ngu Trọng Dạ mặt không đổi, xác nhận lại với cậu: “Nghe thấy không?”
Ánh mắt đài trưởng Ngu bức bách không cho cậu lơ là, Hình Minh bất đắc dĩ “ Vâng” một tiếng.
Điều tra một chuyện, con trai muốn đi, cha không đồng ý. Cậu là thuộc hạ của cha, nhưng lại là cấp trên của con trai, cậu không tuân theo người cha không được, nhưng lại dao động muốn đi với người con. Hình Minh vừa về tới văn phòng liền nói với Ngu Thiếu Ngả, không cần đi nữa.
Biên tập viên Hình là loại người hỉ nộ đều viết lên trên mặt, có lẽ từ nhỏ ưu tú, tự dưỡng cho mình thói quen này, thời điểm tâm tình không tốt sắc mặt cậu thường hết sức khó chịu, người ở đây đã lâu nhìn qua là biết chuyện nên không dám chọc giận cậu. Nhưng Ngu Thiếu Ngả mới đến, chưa lĩnh giáo qua, còn muốn tranh cãi vài câu, kết quả Hình Minh không chút nào nể mặt quay đầu bước đi, nói video hôn môi mà tôi tìm ra rõ ràng chính là bằng chứng dâm loạn không thể nghi ngờ, không cần phải tái điều tra nữa, nếu cậu rảnh rỗi đến hoảng loạn, đi đến tổ khác mà trợ giúp.
Hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào đây, lần thứ hai ở trước mặt mọi người bị mất mặt, tính khí Ngu Thiếu đã chạm tới cực điểm, cậu ta chạy theo kéo Hình Minh lại, mặt kề sát, môi cũng dán lên.
“Ơ!” Nguyễn Ninh ở phía sau hai người hét lên kinh ngạc, khu làm việc nhiều người như vậy đều trợn tròn mắt nhìn.
Nhìn như hôn nhau mãnh liệt, kì thực không có gì phát sinh cả, đều do góc nhìn mà ra.
Thả ra lãnh đạo của mình, Ngu Thiếu Ngả thu lại tâm tư đùa giỡn, một mặt nghiêm túc nói, hiện trường khoảng cách gần như thế, còn có khả năng phán đoán sai lầm, huống hồ đây chỉ loáng một cái rồi biến mất trong ống kính, căn bản không làm rõ được vấn đề.
Suýt nữa tiếp xúc thân mật, Hình Minh hoàn toàn sừng sộ lên, sắc mặt tái nhợt. Đơn giản mà nghĩ, Ngu thiếu gia là người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp, đến trung tâm tin tức làm thực tập sinh vốn chỉ là chơi đùa, cậu ta chủ yếu hứng thú với âm nhạc, đi đến trung tâm giải trí rèn luyện mới thích hợp. Hình Minh không hiểu, thanh niên này tại sao lại nhất nhất muốn điều tra lại?
Ngu Thiếu Ngả híp mắt, nở nụ cười rạng rỡ, trực giác người làm tin tức.
Hai người nhìn nhau cả một ngày, Hình Minh xoay người lần nữa bỏ đi, cậu đi đến chỗ tạp vụ bên tổ ‘Tin tức cuối ngày’ hỗ trợ, đi ngay bây giờ.
Trở lại phòng làm việc của mình, Hình Minh kể về mối nghi hoặc của mình cho Tô Thanh Hoa nghe qua điện thoại, không nghĩ Tô Thanh Hoa lại suy nghĩ như đài trưởng, chân tướng vụ án để cho công – kiểm – pháp lo, công chúng có quyền được biết, truyền thông có quyền giám sát, cậu đối với chuyện này đã lên tiếng rõ ràng, đã là tận trách của một người làm truyền thông, không có gì sai cả.
Nhưng nếu… Nếu như tất cả đều sai sự thật? Cúp điện thoại, Hình Minh bất giác trấn an, nhưng tâm trí vẫn bất an khôn nguôi, trong lòng cậu có một nỗi lo sợ đang không ngừng khuếch đại.
Buổi tối thứ sáu, như thường lệ sau ‘Thời sự Trung Quốc’ là ‘Minh Châu kết nối’, đây là tập đầu tiên sau khi thay đổi, muôn người chú ý. Hình Minh không nghĩ tới, chương trình lần này của Lạc Ưu cũng làm về vụ án đang nổi lên của Lưu Sùng Kỳ.
Hai chương trình thâm nhập đưa tin đồng thời một tin tức, góc nhìn đương nhiên không giống nhau. Nếu như ‘Tầm nhìn Đông Phương’ thảo luận về vấn đề có nên công khai thông tin của tội phạm tội tình dục hay không., thì ‘Minh Châu kết nối’ đem tất cả tầm mắt khán giả tập trung trên người Lưu Sùng Kỳ.
Hình Minh sắc bén, Lạc Ưu sắc bén hơn, Hình Minh nghi vấn, Lạc Ưu nghi vấn càng sâu xa hơn, góc cạnh sắc bén, hắn thậm chí còn kết nối với đài truyền hình địa phương ở ngay tại trường quay, nghi vấn truyền thông địa phương đã đóng vai trò tiêu cực trong vụ án của thầy Lưu, bọn họ mù quáng khuếch đại thông tin, tận lực đắp nặn hình ảnh anh hùng của Lưu Sùng Kỳ để thu hút sự chú ý của nhân dân, bỏ qua việc phải tìm hiểu kỹ càng thông tin của đối phương, khiến cho sự thật đằng sau vị anh hùng mà mọi người vẫn thường ngưỡng mộ bị che dấu.
Thí dụ như năm ấy Lưu Sùng Kỳ nhận được tấm bằng khen ‘nhân vật tiêu biểu của năm’, báo đài khi đó liên tục đưa tin tâng bốc, thu hút được sự quan tâm yêu thích của mọi tầng lớp trong xã hội, quyên góp hơn ba trăm vạn cho trường học.
Tuy nhiên theo phóng viên điều tra, thầy Lưu nhận được trợ cấp từ mọi mặt sau khi giúp đỡ dân công xây dựng trường tiểu học, hắn từng nhiều lần dùng quỹ đó để mua nhà cho con gái lớn, số tiền tích lũy tính ra cũng gần một triệu.
Nhưng trong trường tiểu học đến một nửa số bàn ghế bị hỏng hóc, thiết bị lâu năm trong trường không được tu sửa, mặt tường bong tróc sơn.
Tìm được những tin tức này không phải dễ, Hình Minh hoàn toàn không biết Lạc Ưu điều tra chuyện này khi nào, có lẽ là khi cậu quyết định đưa vấn đề này vào chương trình, đối phương đã dốc hết sức, muốn đào sâu, đào tận cùng.
Vụ án của chiến sĩ thi đua Lưu liên tục được lên men, càng ngày càng đẩy lên cao trào. ‘Minh Châu kết nối’ phát sóng muộn hơn ‘Tầm nhìn Đông Phương’, tích lũy trước một ngày khán giả cơ sở của ‘Tầm nhìn Đông Phương’, tương đương với việc đạp trên bả vai ‘Tầm nhìn Đông Phương’ nâng cao một bước, cho nên tỉ lệ người xem tivi không cần nói cũng biết là chiến thắng. Nhưng không thể không kể đến, trong trường quay Lạc Ưu thể hiện quá hoàn mỹ, mượt như lụa đẹp như hoa, uyên thâm sâu sắc, không hề có kẽ hở.
Nhà sản xuất thâm niên gật đầu liên tục khen ngợi đài Đông Á có thể mài được một viên ngọc toàn diện như vậy, Ngu Trọng Dạ ở sau cánh gà cũng bị kinh diễm một trận.
Tiểu Lạc quả thật không tệ. Hắn nói.
‘Minh Châu kết nối’ phát sóng trực tiếp còn chưa kết thúc, đài trưởng Ngu đã rời đi, mấy người bên cạnh không dám chủ động mời đài trưởng lưu lại xem chương trình, càng không có người nào thật sự có mặt mũi đủ lớn để đem người lưu lại.
Lão Lâm chờ Ngu Trọng Dạ về lại biệt thự, xuyên qua bóng đêm mịt mờ, quẹo vào con đường yên tĩnh, đột nhiên mở miệng: “‘Tầm nhìn Đông Phương’ hôm qua và ‘Minh Châu kết nối’ hôm nay đều làm về cùng một tin tức, chú Ngu thấy thế nào.”
Ngu Trọng Dạ hỏi ngược lại, lão thấy thế nào.
Thấy thế nào? Còn có thể thấy thế nào? Ý đồ của biên tập viên Lạc càng ngày càng không hề che giấu, đài trưởng Ngu vững như Thái Sơn, bát phong xúy bất động(2),đối với cậu biên tập viên không an phận kia có bao nhiêu bức thiết khát vọng, lại đối Lạc thiếu gia lạnh nhạt đến cực điểm.
(2) Bát phong xúy bất động: Tám gió thổi không động, tám ngọn gió ấy ở đây là Lợi (lợi lộc),Suy (hao tổn),Hủy (chê bai chỉ trích),Dự (gián tiếp khen ngợi người),Xưng (trực tiếp ca tụng người),Cơ (dựng sự việc giả để nói xấu người),Khổ (khổ cực),Lạc (vui vẻ, hân hoan). Ý của câu muốn chỉ người không hoảng sợ trước mọi sóng gió.
Lão Lâm nhớ lại hai ngày trước, hắn chở hai người vừa mới kết thúc xã giao về, đi ngang qua ngã tư đường, đèn đường tối tăm không rõ, bỗng có một bóng người đột nhiên chạy ra, lão nhẹ nhàng đạp phanh xe, ô tô cũng chỉ khẽ lung lay một chút, thế mà ghế sau xe một người đã ngã vào trong lồng ngực người kia.
Lạc thiếu gia ngã. Lộ vẻ Túy Ông chi ý bất tại tửu. Thế nhưng trên bàn rượu cũng nhờ có hắn theo người bồi rượu, đài trưởng Ngu có căn bệnh cũ là đau dạ dày, thông thường không uống rượu.
Lão Lâm làm như không nhìn thấy, ngờ đâu đài trưởng Ngu cũng làm như không thấy. Không nhìn ánh mắt nóng bỏng của đối phương, đầu ngón tay ngăn lại đôi môi Lạc Ưu, nhàn nhạt nói, lão gia tử vẫn còn ở đó.
Lạc thiếu gia suýt chút nữa rơi nước mắt, âm thanh giống như tim gan bị vỡ, từ nơi sâu thẳng trong ngực đâm thẳng ra ngoài, hắn có thể em cũng có thể… Lão gia tử sớm muộn cũng sẽ chết!
Lời này quá bất kính, bàn tay đang nắm vô lăng của Lão Lâm run lên, may mà người nói ra câu vừa rồi chính là cháu ngoại của lão gia tử.
Lão Lâm đã đi theo đài trưởng Ngu nhiều năm, mưa dầm thấm đất, cũng không hoàn toàn là tay mơ trong giới truyền thông.
Đài trưởng Ngu hỏi ý kiến của lão về hai chương trình, lão thuận miệng nói chuyện: “Tôi thích ‘Tầm nhìn Đông Phương’ hơn, luôn cảm thấy phiên bản sau khi thay đổi của ‘Minh Châu kết nối’ thiếu thiếu điều gì đó, có lẽ Lạc thiếu thực sự quá hoàn mỹ, không giống cậu Hình, sở trường cùng thanh ngắn nhất (3) đều rất rõ ràng, rất bài bản chứ không mới mẻ.”
(3) Nguyên lý thùng gõ là do nhà quản lý học người Mỹ Peter đưa ra. Thùng gỗ do nhiều tấm gỗ ghép lại nhưng giá trị của nó lại là ở lượng nước trong nó, nhưng quyết định lượng nước trong thùng lại không phải do tấm gỗ dài quyết định mà là do miếng ngắn nhất.
Ngu Trọng Dạ gật gật đầu, bọn họ không giống nhau.
Ý Lão Lâm là chương trình nào, không phải người, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, mới phát giác có chút thâm ý khác. Kỳ thực cho lão thêm hai lá gan, lão cũng không dám dò xét đời sống tình cảm của đài trưởng Ngu, huống hồ cũng không có gì đáng theo dõi. Những năm này người đến người đi bên cạnh đài trưởng Ngu, giống trong vườn hoa tùy ý trồng hoa cỏ, hắn chưa bao giờ để bụng, tươi tốt từ bọn họ, khô héo cũng từ bọn họ.
Ngu Trọng Dạ cười cười, Tiểu Lạc đúng là có tài năng, tôi ở vào tuổi của cậu ta cũng không có sự trầm ổn lão luyện như vậy, đây là năng lực do nhiều năm ở trong giới chính trị và kinh doanh được mài dũa, người bên ngoài không so sánh được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]