Lâm Tư Tuyền bước qua bậc cửa mà vào, mới đầu chỉ là bàn về công việc, nói về giải thưởng Golden Microphone năm ngoái, đàm luận việc dẫn chương trình “Thời sự Trung Quốc” bị Lạc Ưu cướp mất, sau đó đề tài liền trật. Hắn khóc.
Hình Minh đương nhiên đã từng ước mình giống như Lâm Tư Tuyền, hết thảy biên tập viên dẫn chương trình đều ước ao giống như Lâm Tư Tuyền, mà ước ao cũng chỉ là ao ước, hắn là người được ông trời phú cho, âm sắc quá tốt, trầm ấm, giữ hơi tốt, mạnh mẽ, độc đáo, nghe nói Lâm Tư Tuyền ngày thường cũng rất bảo vệ cổ họng của mình, cay chua không động, rượu thuốc lá không dính, trước khi đi ngủ đều ngậm một miếng lê, mỗi ngày còn uống thuốc Đông y làm nhuận cổ họng.
Đây là việc đáng làm khi trở thành “Cổ họng quốc dân” của khán giả, nhưng Hình Minh phát hiện, thì ra “Cổ họng quốc dân” khóc lên cũng không được êm tai lắm.
Lâm Tư Tuyền một bên khóc một bên nhiều lần cường điệu, tôi đã theo ngài mười năm…
Giọng nói của Ngu Trọng Dạ mặc dù ôn hòa nhưng lại thiếu kiên nhẫn, cũng không thể nào tiếp tục hỏi Lâm Tư Tuyền, chỉ qua loa mà an ủi, được rồi, được rồi.
Hình Minh lúc đầu trốn ở tầng hai, nghe thấy tiếng khóc của Lâm Tư Tuyền nhịn không được từ cầu thang ló đầu ra ngoài, chỉ liếc mắt một cái liền khiến cậu hãi hùng khiếp vía —— cậu cơ hồ không nhận ra vị này là biên tập viên Lâm.
Ngẩng lên gương mặt gầy nhỏ sưng đỏ vì khóc, Lâm Tư Tuyền quỳ một chân trên đất, có thể thấy râu ria mọc đầy dưới cằm. Sự nho nhã, đoan chính, phong độ mê người ngày xưa, tất cả đều không còn sót lại chút nào. Hắn vẫn tiếp tục khóc, không phải loại nửa khóc nửa giấu trong lòng, mà tiếng khóc đặc biệt thảm thiết khiến người thương xót, nấc lên từng hồi, giống như người vợ bị chồng ruồng bỏ chốn thâm cung, không còn xót lại chút hình tượng.
Một người đàn ông tại sao có thể khóc thành như vậy. Hình Minh càng không lọt mắt Lâm Tư Tuyền.
Cũng càng xem thường chính mình.
Ý tứ của Ngu Trọng Dạ rất rõ ràng, đàn ông vừa phải làm chồng, làm cha, phải chịu gánh nặng gia đình, mọi thứ tiểu tiết đều có thể đặt sang một bên.
“Ngu tổng… tôi không phải người có dã tâm lớn, bây giờ dẫn chương trình ‘Thời sự Trung Quốc’ mười một giờ đối với tôi mà nói không khác nhau, mười năm này tất cả mọi chuyện của tôi đều nghe ngài an bài…” Nam nhân này khóc nước mắt sáng lên lấp loá, giọng mũi dày đặc, “Tôi chỉ muốn biết… Ngài có phải đã có những người khác?”
Hình Minh nhìn thấy, Ngu Trọng Dạ nắm cằm của Lâm Tư Tuyền nhấc lên, tư thế giống hệt như lúc làm với mình, hắn không hề trả lời vấn đề của Lâm Tư Tuyền, chỉ nói, được rồi, khóc nữa cổ họng sẽ hỏng.
Ngu Trọng Dạ cúi người tới gần Lâm Tư Tuyền, nhìn như muốn hôn môi của hắn, nhưng khi hai môi cách nhau chỉ còn chút xíu đột nhiên dừng lại, hướng về phía cầu thang nơi Hình Minh đang đứng liếc mắt một cái.
Hình Minh vì nhìn trộm mà chột dạ, hoang mang lùi về sau, đại khái là đụng phải thứ gì đó, phát ra âm thanh leng keng.
“Không muốn tránh thì đừng tránh. Xuống đây đi.” Ngu Trọng Dạ thẳng người lên, âm thanh nâng cao lên, biểu tình lạnh nhạt, tâm địa sắt đá.
Hình Minh biết lời này là đài trưởng Ngu tự nói, lại không biết tại sao lại muốn cậu gặp Lâm Tư Tuyền vào lúc này. Tình địch gặp nhau, lưỡi kiếm thấy máu? Bọn họ cũng không tính là tình địch, tuy nhiên cả hai giống nhau ở chỗ đều là người bại hoại đê tiện, ai cũng không cao quý hơn so với ai.
Hình Minh đi thang máy xuống lầu, đi ra từ cửa sau.
Gió lạnh một đường thổi, về đến nhà, ngay lập tức liền vọt vào nhà tắm.
Vội vàng soi gương, cuối cùng cũng coi như nhìn thấy rõ ràng Ngu Trọng Dạ vẽ gì trên lưng mình. Một con ngựa, không chỉ dùng nét vẽ súc tích truyền thống, còn pha tạp thêm những đường nét cẩn thận của Tây Âu, làm cho con ngựa này lúc động lúc tĩnh, đặc biệt ngang tàng anh tuấn.
Tiền xa phúc, hậu xa giới(1),Lâm Tư Tuyền chính là chiếc “Tiền xa”, khúm núm, cẩn thận, thê thảm, ốm đau bệnh tật, xác thực rung lên một hồi chuông cảnh báo cho cậu. Hình Minh nhìn chằm chằm bản thân thật lâu trong gương, trên cổ có thương tích, trên lưng có tranh vẽ, cậu nhất định phải chữa khỏi thương tổn, cũng nhất định phải rửa đi bức tranh này, phải xóa đi hết thảy dấu ấn Ngu Trọng Dạ lưu ở trên người.
(1) Xe đi trước dò đường nếu gặp nhiều nguy hiểm, xe đi sau có thể rút kinh nghiệm tránh đi chỗ nguy hiểm đó.
Hình Minh mở vòi nước, cúi đầu dội nước lạnh xuống, lại dùng xà phòng và khăn mặt hết sức kỳ, nhưng dù cho da có bị kỳ rách, vẫn không rửa sạch được, chắc chắn lão hồ ly kia cố ý, căn bản dùng loại thuốc màu không xóa được.
Giằng co một canh giờ mới đi ra khỏi nhà tắm, đột nhiên cảm thấy cả người quay cuồng, bước đi giống như bay. Hình Minh tìm cặp nhiệt độ, dùng rượu sát trùng lau sạch, nhét vào phía dưới đầu lưỡi. Sau năm phút, nhìn thấy vạch ở cặp nhiệt độ hiện tới gần bốn mươi độ, thế mà tâm tình khó giải thích được buông lỏng.
Cậu không mất thứ tự, không ném đi linh hồn, bên trong không độc ác, chỉ là mắc mưa lại bị dằn vặt một ngày, nên bị bệnh. Bệnh đến thiên kinh địa nghĩa.
Trong nhà không có sẵn thuốc tây, không cách nào khác, uống nước, ngủ, chết thì khiêng đi.
Từ trong tủ lạnh lấy ra túi chườm đá, Hình Minh lảo đảo, đi về phía giường lớn. Xoay người, đem túi chườm đá đặt lên trán, nghĩ đến câu nói của Ngu Trọng Dạ “Em không bằng cậu ta”, dần dần ngủ mất.
Ngày thứ hai Hình Minh thức dậy sớm, âu phục giày da tự mình chỉnh sửa đặc biệt gọn gàng sạch sẽ, lái xe tới đài Minh Châu.
Vườn Minh Châu tuy lớn, nhưng chỗ để xe bên trong không tính là quá nhiều, một ít người tư lịch kém cỏi đều phải đem xe của mình đỗ ở khu bên ngoài vườn, chỉ có những người nổi danh như Hình Minh mới có chỗ chuyên đỗ xe trong khu vườn, tuy nói ngày trước suýt chút nữa bị đuổi ra khỏi đài, thế nhưng nơi đỗ xe bé nhỏ kia vẫn bảo lưu lại cho cậu.
Cùng bảo an bãi đậu xe chào hỏi, Hình Minh giảm tốc độ đi chậm, chuẩn bị vào khu đậu xe, nhưng một chiếc Ferrari màu đỏ đã ngang nhiên chiếm chỗ nguyên bản thuộc về cậu.
Chiếc Ferrari hiển nhiên gây sự chú ý cực lớn, từ khi Hình Minh đến tới này, lần đầu tiên thấy chiếc xe bắt mắt như vậy trong vườn nhỏ Minh Châu. Đài Minh Châu giàu nứt đố đổ vách, đặc biệt là người dẫn chương trình bên trung tâm giải trí, quanh năm chạy sô, bổng lộc mò đến không ít, không phải mua không nổi, mà là ngầm ước định, không ai dám lái xe như thế vào vườn Minh Châu.
Có vài thứ quá lộ liễu, sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, bên trong đài truyền hình đều là tinh anh, không ai sẽ phạm phải sai lầm ngu ngốc như vậy.
Hình Minh lái một chiếc xe BMW 320 màu trắng, trả góp, không có lý do gì đặc biệt, chỉ là cậu yêu thích xe nước Đức, thứ hai là sĩ diện hão.
Mắt thấy chỗ đỗ xe bị chiếm, cậu không còn cách nào khác phải đem xe ra bãi đậu xe, dừng ở bên ngoài vườn.
Vì sự việc kia nên tốn một chút thời gian, bước vào đại sảnh làm việc thì đã muộn hơn so với thường ngày. Phát hiện các thành viên của tổ mình đang đóng gói thu nhập đồ, Hình Minh cau mày, hỏi bọn họ, làm sao vậy.
Nguyễn Ninh chạy tới nói, sáng sớm trung tâm tin tức tới thông báo, bọn họ chuyển nơi làm việc, khu vực làm việc của tầng này toàn bộ thuộc về biên tập thanh viên mới.
“Biên tập viên mới? Ai?” Hình Minh trong lòng đã có một cái tên.
“Lạc Ưu, hắn bây giờ đang ở trong phòng làm việc của đài trưởng, lão Trần bảo sếp nếu đến thì tới đó.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]