Soạn một bản hợp đồng tài trợ đối với Hình Minh mà nói là việc nhỏ như con thỏ, tuy nhiên nói miệng thì dễ, khi bắt tay vào làm mới nảy sinh nhiều vấn đề. Bởi vì ban đầu ở trước mặt Ngu Trọng Dạ hứa hẹn, trước kia chuyện này giao cho bộ phận quảng cáo làm, bây giờ lại bắt cậu một người dẫn chương trình tự mình làm.
Xưa nay quảng cáo tài trợ là chuyện bộ phận khác chịu trách nhiệm, mà đối với Hình Minh mắt cao hơn đầu lại càng không phù hợp, trong tay tài nguyên cũng đã dùng hết, mặc cho dự án tài trợ hoàn mỹ đến đâu, hay cậu có nhượng bộ đến thế nào chăng nữa cũng vô dụng, đối phương trả lời tuy rằng khách khí, nhưng ý tại ngôn rõ ràng: Thời đại này còn ai xem tin tức nữa?
Kinh phí làm ra chương trình này đều liên quan đến sự sống còn của các thành viên trong tổ, Hình Minh không dám làm bừa, không thể nhụt chí, cứ mấy ngày lại về nhà một lần lục tung khắp phòng, tìm danh thiếp. Tìm khắp phòng, tam giáo cửu lưu(1) đều tìm thấy, chỉ không tìm được đại nhân vật nào có thể giải quyết dứt khoát chuyện này, tự trách mình ngày thường ít xã giao, cây hạn mới đào giếng, thì chậm mất rồi.
(1) Tam giáo cửu lưu: dùng để chỉ đủ mọi hạng người trong xã hội
Chỉ có một tấm thẻ có vẻ như tàm tạm, Hình Minh nhìn cái tên xa lạ viết trên danh thiếp, một lúc lâu mới phản ứng, mãi đến khi lật tới mặt trái nhìn thấy tên công ty, mới nhớ tới rốt cuộc là người nào.
Một tên con ông cháu cha, nhà hắn buôn bán bỉm cho người lớn, mặc dù nghe có vẻ không ra gì, nhưng quả thực kiếm được rất nhiều tiền. Có một đợt trên ti vi bị che ngợp trời bởi quảng cáo của nhà hắn, không thua kém bao nhiêu với một ông chủ bán mỹ phẩm chính hãng của nước Pháp, thường có thể nghe thấy trên quảng cáo câu “Mọi người, nên giữ lấy những gì đáng giá” ngay sau đó là đến một câu, “Nhẹ nhàng thoải mái, không sợ ẩm ướt.”
Hình Minh cùng vị con ông cháu cha kia quen biết qua ‘Duyên tới là em’. Tên con ông cháu cha này bị lừa tới chương trình, bị người dẫn chương trình sắp xếp làm đối thủ cạnh tranh của Hình Minh, cùng nhau theo đuổi một nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp, nhưng thật ra hắn là gay.
Buồn cười là, trong chương trình nữ tiếp viên hàng không bỏ qua tiền tài lựa chọn ái tình, lựa chọn Hình Minh, ngoài chương trình lại dốc hết sức lấy lòng gọi điện thoại cho vị con ông cháu cha kia, anh anh em em ngọt xớt theo đuổi. Nữ tiếp viên hàng không không có số của Hình Minh, mà trước sau không liên hệ với cậu, tính toán có vẻ trải đời sớm hơn so với những cô gái bình thường, lớn lên đẹp trai có ‘thứ đó’ dùng, nhưng lại không thể thay cho cơm ăn.
Nào có biết vị con ông cháu cha kia một chữ cũng không thèm phản ứng lại nữ tiếp viên hàng không, năm lần bảy lượt mời Hình Minh, uống bia xem bóng đá.
Con ông cháu cha mặc dù không đẹp trai, nhưng được cái vóc dáng cao to hiền lành, miễn cưỡng cũng đạt đến tiêu chuẩn thanh niên anh tuấn. Hơn nữa lúc đó Hình Minh đã có ý tới đài Minh Châu phát triển, trong lòng nghĩ kết giao với người có tiền như thế không chỗ nào không tốt, đến khi cùng hắn đi quán bar mới ý thức có gì đó sai sai.
Đàn ông cùng đàn ông dám hôn nhau dưới ánh đèn, phát ra từng tiếng thở dốc ẩm ướt, dọc theo đường đi toàn là những người đồng tính đến hỏi thăm, cao thấp béo gầy đủ cả, tầng tầng lớp lớp. Con ông cháu cha đuổi tất cả những người đang muốn đến bên Hình Minh, trò chuyện một chút liền đem tay khoát lên đùi Hình Minh, dần dần trượt xuống dưới quần. Hình Minh nhìn thấy đôi mắt tí hí dưới ánh đèn bỗng sáng rực lên, đồng thời ngửi thấy một loại khí vị, tanh nồng hôi thối.
Tình biết bao thật, ý biết bao thiết, không hiểu chuyện gì đang xảy ra chắc là cậu ngu thật rồi.
Hình Minh mượn cớ trên đường đi nhà vệ sinh, trốn ra từ cửa sau, một đi không trở lại.
Tính ra lúc đó Hình Minh đang chia tay bạn gái, tại quán bar gần nhất diễn ra một hồi ly biệt chia tay. Xong việc bạn gái vừa lòng, Hình Minh vui mừng, hoàn hảo, không phiền phức.
Hai tháng trước Hình Ming ngẫu nhiên gặp lại vị con ông cháu cha kia trên đường, cặp mắt tam giác của đối phương gắt gao nhìn cậu, như cún thấy thịt, đông nghe tây ngửi trên người cậu, chắc vẫn còn chưa dứt ý định. Hình Minh kỳ thực rõ ràng, chỉ cần bản thân hạ mình một chút, nịnh nọt tâng bốc một chút, nếu như số may, thậm chí không cần lên giường cũng có thể giải quyết sự việc kia ổn thỏa. Mà càng buồn nôn hơn chính là cậu lại có ý niệm như vậy, hơn nữa cậu cũng không thể nào chấp nhận được chương trình do một tay mình tạo nên có liên quan đến công ty bán bỉm người lớn kia.
Hình Minh nhìn tấm danh thiếp do dự, đến khi tiến vào phòng làm việc ở đài Minh Châu vẫn còn phân vân, cuối cùng quyết định đem tấm danh thiếp ném vào sọt rác, rồi gọi điện thoại về nhà. Hướng Dũng ở quán cơm nhiều năm như vậy, cũng có chút quen biết với nhiều loại người, Hình Minh hi vọng trông cậy được vào quan hệ của ông, nhưng không ngờ Hướng Dũng gần đây gặp phải phiền phức, con ruột Hướng Tiểu Ba của ông phải vào đồn cảnh sát, lý do vẫn là gây chuyện đánh nhau.
Hình Minh không muốn ba dượng chó cắn áo rách(2),đáp ứng về nhà ăn bữa cơm đoàn viên đã hứa từ lâu, sau đó cúp điện thoại.
(2) tình trạng đã nghèo khổ cùng cực lại còn bị mất của, bị thiệt hại.
Bên ngoài phòng làm việc ầm ầm, náo loạn giữa trưa.
Hình Minh gọi Nguyễn Ninh vào văn phòng, hỏi cậu ta: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Tại đổi biển quảng cáo đấy ạ.” Nguyễn Ninh nói, “Trong đài Minh Châu bây giờ tất cả các áp phích, bảng thông tin, biển quảng cáo đều đổi thành bảng lớn tuyên truyền cho Lạc Ưu và chương trình ‘Nếu như yêu mỹ nhân’. Lão Trần xem ra rất đắc ý, nhưng mà quả thật cũng đáng giá để lão ta đắc ý, lão Tôn bên Đông Á chắc đang tức giận đến chết rồi, đài Đông Á bỏ ra thời gian năm năm mới đào tạo ra một người có hình tượng và thực lực ở nhiều mặt như Lạc Ưu, cứ như vậy bị đài chúng ta đào góc tường, nghe nói vẫn là do lão Trần một tay thúc đẩy…”
“Lạc Ưu” danh tự này khiến Hình Minh nghe đã khó chịu. Không phải do cậu kiêu căng vì mình đến đài Minh Châu trước, diễu võ dương oai chiếm hết ánh sáng, mà bởi vì nếu hắn không mời hai diễn viên đóng thế đến chương trình quạt gió thổi lửa, thì sự việc đóng thế kia không đến nỗi biến thành như bây giờ.
Hình Minh khẽ cau mày, suy nghĩ chốc lát, đứng lên nói: “Đi, đi xem xem.”
Khu làm việc đối diện, vị trí áp phích quảng cáo của Hình Minh và ‘Minh Châu kết nối’ trước kia đều đã bị Lạc Ưu thay thế, một đám nữ nhân viên vây quanh ở trước biển quảng cáo thét đến chói tai, thật đẹp trai, Lạc Ưu thật sự rất đẹp trai.
Thật lòng mà nói, người này lớn lên quả thật không tệ, đẹp trai trắng trẻo, còn mang theo chút ngả ngớn tà tính, so với dáng vẻ xa cách của Hình Minh thì hoàn toàn bất đồng. Hình Minh nhìn hình ảnh ở trong biển quảng cáo, cau mày, không nói lời nào.
Nguyễn Ninh nói nhiều như cũ: “Các nữ nhân viên đều nói vị trí đẹp trai nhất trong đài Minh Châu đã có người thay thế.”
Hình Minh mất tập trung: “Trước kia là ai?”
“Đương nhiên là anh, sếp à.” Sợ rằng Hình Minh không thích, Nguyễn Ninh vội vàng bổ sung một câu, “Các cô ấy cũng chỉ là nhất ham mê đồ mới mẻ, rõ ràng nhìn thế nào thì sếp vẫn đẹp trai hơn.”
Vỗ mông ngựa vô cùng lộ liễu, mà Hình Minh không phản ứng gì, vẫn nghiêm mặt hỏi: “Nếu đến đội dẫn chương trình ‘Nếu như yêu mỹ nhân’, Lạc Ưu chính là người bên trung tâm giải trí, vì cớ gì trung tâm tin tức lại giúp hắn tuyên truyền?”
“Sếp, anh còn không biết? Tên Lạc Ưu này cũng hiếm thấy, đưa ra điều kiện thứ nhất khi gia nhập liên minh đài chúng ta, chính là muốn làm cho chương trình ‘thời sự Trung Quốc’ trở lại thời hoàng kim. Hai người dẫn chương trình này đều có địa vị trong đài, lớn tuổi, già đời, còn từng được nhà nước nêu tên biểu dương, có thể đổi người chỉ có biên tập viên Lâm mới xứng đáng.” Nguyễn Ninh khoa tay múa chân, chốc lát lại than thở, “Anh Lâm cũng thật thê thảm, phỏng chừng bị đá sang chương trình lúc 11 giờ mất”.
Nhắc tới Tào Tháo Tào Tháo đến liền, Lâm Tư Tuyền đi tới, xa xa đã cùng Hình Minh chào hỏi. Đến gần còn nói sự việc đã ổn thỏa.
Hình Minh nhớ lại, lần trước cậu hẹn với Lâm Tư Tuyền, nhờ anh ta quen biết nhiều với các đạo diễn giới thiệu một phen. Tuy nhiên sau khi nói xong chuyện này cậu bận rộn với nhiều chuyện khác nên quên mất, nhưng Lâm Tư Tuyền vẫn luôn để ở trong lòng.
Hai người chỉ có quen biết sơ sơ, Hình Minh tự nghĩ nếu như mình là đối phương, chắc không thể nào nhiệt tình như vậy. Cậu lập tức nói cảm ơn, nói cám ơn xong lại tiếp tục xin lỗi: “‘Minh Châu kết nối’ đã vật về với chủ cũ, em hành sự có chỗ không đúng, mong anh Tuyền và chị Lôi đại nhân đại lượng.”
“Tiểu Lôi sớm đã quên chuyện này, cậu cũng không nên để trong lòng, kỳ thực ai làm người dẫn chương trình ‘Minh Châu kết nối’ đều giống nhau, còn không phải vì chương trình càng tốt hơn sao.” Lâm Tư Tuyền lắc lắc đầu, mặt mày rõ ràng hoàn toàn không giống như đang diễn trò.
Lâm Tư Tuyền chưa hẳn là người đẹp trai nhất đài Minh Châu, nhưng nhất định là người có giọng nói êm tai nhất. Hình Minh nhớ tới cuộc điện thoại buổi tối ngày hôm ấy, không khỏi nhìn người trước mắt nhiều hơn một chút.
Lâm Tư Tuyền ngũ quan nho nhã hào phóng, mặt mày đặc biệt xuất chúng, u sầu mà đa tình, mơ hồ có mấy phần bóng dáng của Ngu Trọng Dạ, nhưng cũng có thể bởi vì gần đây gặp chuyện không thuận lợi, viền mắt anh ta hơi thâm, nhìn rất tiều tụy.
Nguyễn Ninh đã thức thời rời đi, các nữ nhân viên mê trai vây quanh áp phích quảng cáo của Lạc Ưu cũng tản đi, bốn bề vắng lặng, Hình Minh hỏi: “Anh Tuyền, đừng trách em nhiều chuyện, ‘Thời sự Trung Quốc’ quả thực muốn đổi người sao?”
“Cậu cũng nghe nói?” Lâm Tư Tuyền thở dài, khuôn mặt tiều tụy càng trở nên thâm sâu, “Tôi cũng không biết làm sao đây, sống chết có số.”
Xem ra buổi tối đó ngóng trông dâng tới cửa cũng không thể xoay chuyển được cục diện, nghĩ đến Lâm Tư Tuyền theo Ngu Trọng Dạ mười năm còn có kết cục này, Hình Minh đột ngột sinh ra cảm giác mèo khóc chuột, an ủi đối phương vài cậu, mới rời đi.
Cậu quyết định không tìm gặp Ngu Trọng Dạ xin sự bố thí thương hại nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]