Yến Triêu ăn hai miếng, nhìn thoáng qua thời khóa biểu, kỳ đầu tiên sẽ bắt đầu ghi hình vào buổi chiều, cách hiện tại còn khoảng vài tiếng nữa.
Vì vậy cậu thuận miệng hỏi: "Anh dậy sớm như vậy để làm gì, không thấy buồn ngủ sao?"
Chu Thần Du trả lời: "Tôi luyện giọng đó, hơn mười năm nay đều như vậy."
Yến Triêu theo thói quen trêu chọc anh: "Anh cũng đâu có hát hí khúc, luyện giọng làm gì."
Cậu cúi đầu uống một ngụm sữa đậu nành, cứ nghĩ Chu Thần Du sẽ chọc ngược lại, nhưng cậu không ngờ hiện tại Chu Thần Du không nói câu nào cả.
Yến Triêu vô thức ngước mắt nhìn anh, tại sao chỉ trong nháy mắt cậu cảm nhận được một tia cảm xúc cô đơn chưa từng có hiện lên trong ánh mắt của Chu Thần Du.
Yến Triêu còn chưa kịp nghĩ chút cô đơn này của anh từ đâu đến, bỗng nhiên nhận được điện thoại từ tổ chương trình, họ đang thúc giục hai người đến studio để tạo hình.
Kỳ đầu tiên của chương trình sẽ ghi hình dựa theo kịch bản, nội dung chủ yếu là hai người gặp gỡ nhau, sau đó cùng trao đổi vai diễn cho nhau.
Tổ hợp của hai người bọn họ có tên là "Tổ Thần Thương Thiệt Kiếm (trên môi trên lưỡi đều có thương có kiếm),tên như ý nghĩa, trong đó không thiếu những màn diss lẫn nhau và từ trong những màn diss đó sẽ lùa ra được chút đường, có lẽ họ muốn xây dựng nên cảm giác chuyện tình oan gia.
Yến Triêu vui mừng vì hình thức CP này xem như là phù hợp với thiết lập của hai người, nếu họ ép buộc nhét hai người vào kịch bản tình cảm sâu đậm, liếc mắt đưa tình muốn nói mà chẳng thể nói được, thì sớm muộn gì cậu cũng sẽ bị Chu Thần Du chọc giận đến mức sụp đổ cả thiết lập mà chương trình đưa ra mất thôi.
Tuy Yến Triêu không xuất thân từ MC chuyên nghiệp, nhưng khoa chính quy của cậu là báo chí, phóng viên phải chọn từ đặt câu như nào trước ống kính, yêu cầu cũng không thấp hơn mấy so với MC. Dù sao phỏng vấn trực tiếp tại hiện trường không được hậu kỳ biên tập cắt nối lại, nói một câu không thích hợp thôi cũng có thể tạo thành sự cố trong phát sóng trực tiếp.
Ai cũng nói tuổi cậu còn trẻ, nói chuyện lại rất khéo, gần như không vắt ra được chút vết nhơ nào, không ngờ chỉ mở miệng nói chuyện thôi cũng đã là một năng lực không đơn giản chút nào. Cái gọi là EQ cao, giỏi ăn nói đều là từ từ mãi dũa mới luyện ra được.
Nhưng Chu Thần Du lại không giống vậy, diễn viên tướng thanh đã sớm quen với cách diễn xuất "trên sân khấu thì không phân lớn nhỏ", đa phần họ đều là kiểu không giữ mồm giữ miệng, đối thoại luân lý [1] hay chế giễu người khác, đó quả thật đã là ngôn ngữ quen thuộc trong sinh hoạt hằng ngày của họ.
Đối với anh có nhiều câu chỉ là đùa giỡn không có ý xấu nào, nhưng để cho những người hay nghĩ ngợi lung tung nghe được, trong lòng họ khó tránh khỏi nổi lên nghi ngờ.
Càng chưa nói tới trong một chương trình tạp kĩ, các tiểu sinh tiểu hoa bình thường, chỉ một nét mặt, một động tác cũng đã bị giải thích thành 108 loại ý nghĩa, động một cái là xảy ra cuộc chiến giữa fan và anti kéo dài hơn mười ngày nửa tháng.
Còn về mặt hàng Chu Thần Du này ngoài đời nói chuyện đã ngốc nghếch vô tâm như vậy, nếu thật sự mang lên chương trình, sợ rằng anh ta sẽ bị bôi đen thành than mất.
Trước kia Yến Triêu cảm thấy để cho Chu Thần Du làm MC, còn mình đi nói tướng thanh, thì mức độ khó không ngang bằng nhau gì cả.
Hiện tại cuối cùng cậu cũng đã hiểu, muốn khiến cho Chu Thần Du nói chuyện dễ nghe, còn khó hơn việc cậu nói tướng thanh giỏi nữa cơ.
Nghĩ tới việc bản thân tiếp theo phải dẫn anh ghi hình nhiều kỳ trong chương trình như vậy, Yến Triêu bỗng nhiên sinh ra cảm giác bất lực của một đứa trẻ còn đang bú sữa mẹ.
...Người này rõ ràng còn lớn hơn cậu hai tuổi đấy.
Nội dung của lần đầu tiên trao đổi thân phận cho nhau, dựa theo tổ chương trình sắp xếp sẽ là Yến Triêu mang theo Chu Thần Du tới chương trình mà cậu làm khách mời thường trú [2] có tên là《Chân trời góc biển》với tư cách là khách mời phi hành [3].
《Chân trời góc biển》là một chương trình thực tế chậm nhịp [4] với đề tài là du lịch, địa điểm du lịch bình thường có hơi xa xôi, nhưng nhất định sẽ là các thị trấn nhỏ có phong tục tập quán đặc sắc.
Để tăng thêm điểm nhấn cho chương trình, thường sẽ chọn cách tiến hành ghi hình theo tổ đội hai người, nói toẹt ra chính là tổ CP.
Yến Triêu làm MC cố định, mấy kỳ trước người đồng hành đều là chung tổ CP với nữ khách mời, bây giờ dẫn theo Chu Thần Du làm khách mời phi hành, tất nhiên là để bán hủ với anh rồi.
Trên đường đưa cậu đến sân bay, Vệ Lam gắt gao nắm chặt lấy cánh tay của Yến Triêu, giống như người mẹ già đang đưa tiễn con trai ra chiến trường, lo sợ con mình có đi mà không có về: "Không tìm trước cộng sự tốt cho em, đều là lỗi của chị, phải để em chịu oan ức rồi."
Trên mặt Yến Triêu đầy bất đắc dĩ: "Chị Vệ, không đến mức đó đâu."
Sau đó Vệ Lam đầy cảm xúc nói: "Tính tình của em quá tốt, chuyện gì cũng chịu đựng ở trong lòng, bình thường có chị ở khắp nơi che chở cho em, hiện tại chị không ở đây, chỉ sợ Chu Thần Du không đầu óc kia cả ngày cứ nói lung tung sẽ chọc em tức giận..."
Yến Triêu dở khóc dở cười: "Sao chị nói em cứ giống như Lâm muội muội [5] vậy?"
Vệ Lam cảm xúc dạt dào đến mức chỉ thiếu đi cảnh gạt nước mắt, sau một lúc lâu, cô mới nhớ ra gì đó, nghiêm mặt nói: "May mà hậu kỳ cắt nối biên tập đều là người của chúng ta, quyền kiểm soát vẫn nằm trong tay chúng ta."
Yến Triêu thầm cho rằng cô đã nghĩ quá xa rồi, đành phải an ủi: "Chị biết vậy là được rồi, vậy nên đừng lo lắng cho em nữa nha."
Sau cùng lúc Vệ Lam đứng trong sân bay vẫn lưu luyến chia tay với cậu, mãi cho đến khi đưa cậu đến hội hợp với mọi người trong tổ chương trình, lúc này cô mới không yên lòng mà quay về.
Địa điểm ghi hình của《Chân trời góc biển》kỳ này là trong vùng Tân Cương, tại một thành phố nhỏ ở núi Thiên Chân.
Thật khéo, trùng hợp cũng là quê hương của Yến Triêu.
Từ cửa sổ máy bay nhìn xuống, trên những con sông băng đan xen ngang dọc mênh mang đầy tuyết trắng, ánh mặt trời chợt lóe lên phản chiếu lại những ánh sáng óng ánh trong suốt.
Sau đó là sa mạc bao la ngàn dặm, cát vàng mênh mông trên mặt đất vẽ ra từng con đường trên những đồi núi, khiến cho người ta không khỏi sinh lòng kính sợ với tự nhiên.
Lần đầu tiên Chu Thần Du nhìn thấy cảnh tượng trực quan như vậy, anh liên tục cảm thán khiến Yến Triêu ngồi bên cạnh anh cũng phải dở khóc dở cười, cậu cảm thấy anh giống y như một đứa nhóc vừa lên nhà trẻ.
Một lát sau, Chu Thần Du đột nhiên hỏi cậu: "Sao bộ dạng của cậu không giống người Tân Cương một chút nào thế, tôi thấy người ta đều là mắt to mày rậm, người nào cũng xinh đẹp."