*Ở đây là cà phê Geisha - loại cà phê "quán quân" của thế giới về độ ngon và hương vị, đây cũng là loại cà phê đắt nhất thế giới.
Trần Nam Nhất không đoán được có phải Hạ Quân Trì... đang muốn mở ra đề tài anh không muốn nói chút nào không, không trả lời hắn, cầm muỗng từ từ ăn bữa tối.
Nhưng Hạ Quân Trì vẫn rất kiên nhẫn, rầm rì tự nói với mình: "Tống Diệc Sam kể rất nhiều chuyện trước đây của anh."
Tay múc cháo của Trần Nam Nhất thoáng khựng lại, anh ngẩng đầu lên nhìn Hạ Quân Trì. Hắn lại cau mày, cố gắng nghĩ ngợi, hẳn là đang tìm cách né tránh mấy từ kém vui.
"Cậu ấy cho em xem mấy bài luận của anh." Rất lâu sau, Hạ Quân Trì mới nói, "Thú vị lắm."
Trần Nam Nhất nhịn lại, cuối cũng khóe môi vẫn cong lên, chủ động đẩy dĩa sang cho hắn: "Cậu có bên viện Thực phẩm đâu."
Khác nghề như cách cả dãy núi*, Hạ Quân Trì đúng thật cũng không thể đánh giá mấy bài luận đó trên phương diện học thuật được, miệng không khỏi sụp xuống, lộ vẻ mặt đuối lý.
*Ý chỉ người không trong nghề thì không thể hiểu nghề được.
Trần Nam Nhất kê tay chống cằm, nhếch môi người nhìn người phía đối diện. Chốc lát sau, anh chậm rãi lên tiếng: "Hạ Quân Trì, có phải cậu còn muốn hỏi chuyện tôi nghỉ học không?"
Hạ Quân Trì giương mắt lẳng lặng dõi theo anh, không chút do dự bày tỏ thái độ khẳng định chắc nịch.
Trần Nam Nhất húp sạch chút cháo còn lại trong bát, đứng dậy, quay lưng về người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-quan-he-mem-mai/1148490/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.