*Bittersweet: ngọt đắng, vui buồn lẫn lộn; Symphony: khúc giao hưởng. 
"Hạ Quân Trì, mày mắc cái chứng gì vậy. Gọi tao vòng về còn mày thì cứ chăm chăm nhìn cái điện thoại là sao?" Kỳ Minh mở cửa xe, nhảy xuống. 
Đêm nay cậu ta lái một chiếc Jeep vô cùng huênh hoang ngổ ngáo, nằm giữa bãi đậu xe ngầm trông cực kỳ bắt mắt. 
Quán bar trên tầng thượng khách sạn phía Đông là không gian tương đối độc lập, cũng là nơi rất thích hợp để làm vài ly rồi tán gẫu chuyện trò. Trước đây Kỳ Minh đã dẫn Hạ Quân Trì đến đây một lần, nhưng không ngờ sẽ đến đây lần thứ hai. 
"Lần trước mày chia tay với Nhiễm Văn ở đây đúng không." Kỳ Minh trêu ghẹo. 
Hạ Quân Trì không quan tâm, vẫn cứ cắm đầu nhìn điện thoại, cứ vài giây lại mở Wechat lên. Nhưng màn hình vẫn trống rỗng, cũng không có thông báo mới nào. 
Nửa tiếng trước, Kỳ Minh ra khỏi nhà Hạ Quân Trì chưa đến mười phút đã bị cuộc gọi của hắn kéo trở về. Cậu ta lái xe vòng lại, Hạ Quân Trì đã khoác thêm chiếc áo gió màu xám, mặt mũi còn khó coi hơn, vừa lên xe đã muốn đến quán bar. 
"Đừng kiềm chế." Trước khi đi Kỳ Minh đã đặt bàn xong xuôi, vừa vào cửa đã dẫn Hạ Quân Trì đến ghế sofa ngoài trời, "Mày có biết là bây giờ nhìn cái mặt mày giống thẳng vừa bị bồ đá lắm không?" 
Câu nói này như đâm trúng chỗ đau của Hạ Quân Trì, hắn lập tức thả điện thoại xuống ngồi lại ngay ngắn nghiêm chỉnh, bày vẻ khiêm tốn chờ được 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-quan-he-mem-mai/1148480/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.