"Ầm" một tiếng, cửa phòng ở sau người đóng lại.
Sở Cận Lâu có chút hoang mang, vô thức sờ cổ mình, cảm giác Giang Nguyệt Hoàn vừa mới chạm vào vẫn còn lưu lại. Đầu ngón tay hơi lạnh của đối phương tiếp xúc với làn da hắn, tuy rằng bị kéo vòng cổ có chút nghẹt thở, nhưng loại cảm giác này không làm hắn cảm thấy khó chịu.
Hắn còn đang lưu luyến chút dư vị, sư thúc Thanh Trần bên cạnh đã thúc giục: "Đứng đấy làm gì, lại đây ngồi xuống."
Sở Cận Lâu lập tức hoàn hồn, trong đầu hắn còn lưu giữ hồi ức thống khổ về vị y tu này, hắn không dám phản kháng nàng, vội vàng đi đến ngồi xuống trước mặt nàng. Thanh Trần quan sát hắn một hồi: "Sừng với đuôi tại sao lại không thu về?"
Bởi vì để khám bệnh, tiên pháp của Giang Nguyệt Hoàn cũng không có hiệu lực với Thanh Trần.
Sở Cận Lâu bị nàng nhìn chằm chằm, cả con rồng ngoan ngoãn hơn hẳn, thành thật nói: "Tạm thời... không thu lại được."
"Bởi vì kỳ phát tình đúng không?" - Việc này không ngoài dự đoán của Thanh Trần, "Sư tôn ngươi đã nói với ta rồi. Cơ thể có cảm thấy không ổn chỗ nào không?"
Sở Cận Lâu lắc đầu.
"Có nhân dịp kỳ phát tình bộc phát ham muốn giao phối, xem người nào đó trở thành đối tượng giao phối, đầu óc mụ mị ăn vạ bên người y, và đuổi hết người có khả năng cạnh tranh bên cạnh y đi không?"
Sở Cận Lâu: "..."
Nhìn biểu tình bực bội bị chạm trúng tim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-quan-he-giua-ta-va-cac-do-de-that-phuc-tap/2523349/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.