Ngày hôm sau, Liêu Ngữ Tịch vừa thức dậy đã nhìn thấy bản thân mình đang nằm trên chiếc giường lớn vả lại cô lại đang ôm chặt lấy một vật thể lạ mềm mại và rất ấm áp có chút rắn chắc, cô nhớ đêm qua mình ngủ ngoài sofa bằng một cách nào đó cô đã được mang vào trong phòng rồi.
Ngồi bật dậy nhìn thấy Diệp Khuynh Xuyên đang nằm bên cạnh, anh nhắm nghiền đôi mắt ngủ rất ngon lành, trên người lại không mặc áo để lộ ra thân thể cứng cáp rắn chắc, bắp tay cường tráng khỏe mạnh sau tấm lưng trần là một hình xăm những ký tự dòng chữ rất lạ có vẻ rất giống một loại bùa chú, cô cũng có chút rợn người.
Anh đột ngột mở mắt ra, ánh mắt sắc lạnh dán lên người của cô cất giọng lạnh.
“Dậy sớm vậy sao?”
“Tôi...ra ngoài đây.”
“Đêm qua cô ngủ cạnh cô, miệng của cô chảy nước bọt ướt cả áo tôi đấy, chắc lần sau dán miệng cô lại quá.”
Anh cố nói vọng theo, Liêu Ngữ Tịch mím chặt môi quay đầu lại chống hông lên, mới sáng sớm mà đã gây chiến rồi.
“Vậy ai mượn anh mang tôi vào đây, tôi thèm ngủ cạnh anh chắc?”
Anh đột ngột ngồi dậy rồi tiến tới gần cô, Liêu Ngữ Tịch sợ sáng sớm anh ta lại phát điên nên cô liền sợ hãi lùi về phía sau, anh bắt lấy cánh tay của cô, cổ tay nhỏ nhắn có vẻ chỉ cần cái bóp nhẹ cũng khiến xương cốt gãy ra, cô run rẩy không dám nhìn trực diện anh lúc này.
“Anh lại nổi cơn gì đây?”
“Tôi muốn thương lượng với cô.”
Chỉ là muốn thương lượng mà có cần dùng vẻ mặt nghiêm túc căn thẳng như vậy không chứ? Anh biết cách khiến cho Liêu Ngữ Tịch bị cao huyết áp mà, cô đẩy anh ra để bình tĩnh lại.
“Thương lượng thì cũng không cần làm mặt căng vậy chứ? Thương lượng chuyện gì? mà muốn nói chuyện với tôi làm ơn xin anh mặc quần áo đàng hoàn lại.”
“Được, vậy lát nữa tôi gặp cô ở dưới nhà, tôi sẽ nói sau.”
Liêu Ngữ Tịch gật gù rồi quay lưng rời đi, vừa đi xuống nhà đã nhận được tin nhắn của Triệu Chí Nhan, anh ta muốn gặp cô, đôi môi của cô cong nhẹ lên hiện rõ sự khinh bỉ, cô vẫn muốn xem đám người đó định diễn tới chừng nào.
Diệp Vân đang ngồi chơi đồ chơi, nhìn thấy cô liền bỏ mấy món đồ chơi xuống chạy đến ôm chầm lấy cô, Liêu Ngữ Tịch nhẹ nhàng bế cậu lên.
“Em đã ăn gì chưa đó?”
“Em vẫn chưa ăn, đợi ba và chị xuống ăn cùng luôn ạ.”
Một lúc sau thì Diệp Khuynh Xuyên cũng đi xuống, trong lúc chờ đợi anh thì hai người cùng xem lại những tấm ảnh đã chụp hôm qua, Diệp Vân cười tít mắt vui vẻ khi nhìn thấy những tấm ảnh của mình, thần thái của cậu nếu được đưa lên các trang mạng xã hội nhất định sẽ có cơ hội nổi tiếng đấy chứ. Cô nhanh chóng post một bài viết lên, chỉ trong chốc lát đã thu hút nhiều lượt tương tác theo dõi.
“Diệp Vân xem này, mọi người đều thích em đấy.”
“Wow, tuyệt quá đi.”
Diệp Khuynh Xuyên nhíu mày đi tới giật lấy điện thoại của cô rồi nhanh chóng xóa đi, điều này khiến cho Liêu Ngữ Tịch rất tức giận, cô đứng dậy quát lớn.
“Anh làm gì vậy hả?”
“Không cho phép cô đăng Diệp Vân lên mạng.”
“Tại sao? đẹp khoe thôi, anh chẳng thấy mọi người đều rất thích à?”
Diệp Khuynh Xuyên lạnh nhạt ngồi xuống ghế, tất cả chỉ vì muốn bảo vệ cho Diệp Vân, nếu như biết được tung tích của cậu thì đám người có thù với ba mẹ ruột của Diệp Vân sẽ tìm đến, anh vẫn luôn bảo vệ và che chở cho Diệp Vân rất chu đáo, không để lộ bất kỳ tung tích gì, với lại nếu để Liêu Ngữ Tịch đăng lên thì sẽ liên lụy đến cô, như vậy sẽ kéo thêm mối đe dọa cho anh.
“Mượn con trai tôi ra để câu những lượt thích và theo dõi cho cô à?”
“Tôi thấy đẹp thì đăng thôi, dù sao cũng là khoe thành phẩm của mình có gì là sai?”
Ánh mắt hai người lúc này lại soẹt một tia lửa điện, mỗi lần sát lại gần nhau là họ lại cãi nhau, Diệp Vân ngồi ở giữa cũng cảm thấy nhàm chán mà bẽn lẻn rời đi, cậu cũng quen với chuyện hai người cãi nhau mỗi ngày như vậy rồi, có điều hơi nhức đầu một chút, chuyện người lớn thì cậu cũng chẳng dám xen vào, nên ra ngoài cho nó lành.
“Diệp Vân đi đâu rồi?”
“Cũng do cô nên thằng bé mới đi đấy.”
“Anh gây chuyện rồi đổ lỗi cho tôi đấy à?”
Cô khoanh tay lại trừng mắt với Diệp Khuynh Xuyên, anh cũng không muốn đôi co với cô nữa mà đi thẳng vào vấn đề vừa nãy.
Liêu Ngữ Tịch giận hờn quay mặt sang hướng khác, anh liền lấy trong túi ra một con dao, đặt mạnh lên bàn thu hút sự chú ý của cô, Liêu Ngữ Tịch quay sang thì giật bắn cả mình suýt mà ngã xuống đất, khẽ nuốt nước bọt một cái rồi nhìn ánh mắt như đang đe dọa cô buộc cô phải hợp tác với anh.
“Anh...lại muốn gì?”
Giọng của cô trở nên run rẩy, anh nhếch mép nói.
“Thương lượng.”
“Nói đi!”
“Chuyện là, sắp tới ba của tôi sắp về nước, tôi muốn cô diễn với tôi vở kịch một cặp vợ chồng mới cưới hạnh phúc cho ông ấy xem, đổi lại cô có thể đưa ra một yêu cầu với tôi, tối sẽ xem xét và đáp ứng cô.”
Liêu Ngữ Tịch lúc này cũng chìm trong suy nghĩ, cô trầm mặt một lúc, đúng là chuyện giả làm vợ chồng hạnh phúc cũng có chút lợi cho cô, nếu như vậy cô có thể khiêu khích được tên Triệu Chí Nhan và đứa em gái của mình, nó cũng nằm trong một phần kế hoạch trả thù của cô, nếu như vậy có thể đôi bên đều có lợi.
“Được, yêu cầu của tôi thì cũng giống như anh thôi, tôi cũng định thương lượng với anh, anh đã nói vậy thì tôi chấp nhận.”
“Xem ra cô cũng có một kế hoạch của mình nhỉ? Và còn nữa tôi muốn động phòng.”
Ngụm nước trong miệng của cô lúc này bị phun ra ngoài, Liêu Ngữ Tịch sặc nước mà ho vài cái, mắt nghi hoặc nhìn anh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]