Chương trước
Chương sau
Tối hôm đó, Liêu Ngữ Tịch ngồi trên giường tay cầm mân mê chiếc bông tai rồi nhẹ nhàng cất vào hộp đặt lại lên bàn, cánh cửa phòng lúc này cũng bật mở, Diệp Khuynh Xuyên đột ngột bước vào khiến cô có hơi giật mình, nhìn thấy cô vẫn còn thảnh thơi như vậy nghĩ là cô đã sẵn sàng rồi nên liền bước tới đột ngột cởi bỏ chiếc áo trên người ra.

Liêu Ngữ Tịch sợ xanh cả mặt, cô quên mất chuyện tối nay phải phục vụ anh ta, cô liền đứng bật dậy rồi né tránh anh.

“Khoan đã, anh hấp tấp như vậy làm gì? anh cũng mới về bình tĩnh lại đi!”

Diệp Khuynh Xuyên dường như đã uống rất nhiều, do hôm nay anh có một bữa tiệc họp mặt bạn bè nên uống có chút quá chén, trong người cũng có chút khó chịu và anh muốn giải tỏa ngay lúc này, hai mắt anh lờ đờ đi tới gần cô, nhưng không có mấy tỉnh tảo, Liêu Ngữ Tịch chạy khỏi anh nhưng anh vẫn tóm được cô bế xốc cô ngược lên.

“Anh thả tôi xuống! Tên chó điên này!”

Nhẹ đặt cô ngồi lên bàn gần đó, Liêu Ngữ Tịch còn chưa kịp chuẩn bị là đã bị anh chiếm lấy đôi môi mà làm càng, nụ hôn của anh có phần cưỡng đoạt mang theo mùi vị của rượu mà anh đã uống, thơm và có chút nồng nàn, Liêu Ngữ Tịch đánh mạnh vào lồng ngực của anh để phản kháng, cô với tay tới một cái nĩa trên bàn cố gắng hết sức có thể để nắm lấy nó. Ngôn Tình Nữ Phụ

Nhanh như chớp đã lấy được, cô mạnh mẽ đâm lên ngực của anh, bị tấn công bất ngờ Diệp Khuynh Xuyên liền buông cô ra, đôi mắt tràn ngập sự giận dữ, máu tươi trên người do bị cái nĩa đâm vào nên chảy ra rất nhiều đến nổi thấm qua chiếc áo anh đang mặc, Liêu Ngữ Tịch run rẩy nhìn ánh mắt u ám của anh.

“Đừng chạm vào tôi, tên khốn nhà đừng hòng đụng vào tôi.”

Anh cất giọng trầm lạnh lẽo, mạnh mẽ giật cây nĩa đang cắm trên người của mình ra không chút gì gọi là đau đớn, so với những vết thương trước đây thì cái này có là gì, khi anh rút ra thì máu tươi cũng theo đó mà tuôn trào.

“Cô quên mình đã giao ước với tôi gì rồi à? cô không còn đường lui đâu.”

“Tôi... không muốn... tôi vẫn chưa... chuẩn bị tâm lý.”



Cô thở gấp, anh nhếch môi cười mặc cho máu chảy, đưa bàn tay vuốt ve chiếc đùi trắng trẻo của cô.

“Cần gì, chỉ cần nhắm mắt và rên thôi, nên cần gì phải chuẩn bị tâm lý?”

“Tên vô lại, không biết xấu hổ, anh đang nói gì vậy chứ?”

Hai má của cô đỏ ửng lên, bàn tay của anh có phần thuần thục hơn.

“Tôi đang khó chịu, cô đừng có để tôi nóng giận, ngoan ngoãn mà làm theo ý tôi.”

Nói dứt lời anh liền tiến tới bế cô lên giường, Liêu Ngữ Tịch không dám chống cự nữa, nhưng liệu chuyện đó có dễ dàng như những gì anh nói không? cô rất sợ, vì lần đầu sẽ rất đau thậm chí đây là kẻ mà cô căm thù, cô có thể lợi dụng anh nhưng sao khi bắt đầu làm chuyện này cô lại cảm thấy có chút hối hận, trong đầu vang lên những lời mà Tố Hảo nói, ý chí của cô dường như trở nên mạnh mẽ hơn, cô chỉ cần cam chịu thôi, cô nhất định phải trả thù bằng bất cứ giá nào, nếu cô ra tay với anh đến đó bị anh xử lý thì cơ hội sống cũng không có nói chi là trả thù.

Liêu Ngữ Tịch mạnh mẽ đưa tay kéo ghì chặt cổ của anh xuống rồi đáp lại nụ hôn, hành động bất ngờ ấy khiến anh rất sốc, chiếc lưỡi nhỏ nhắn nhẹ luồng vào khoang miệng của anh kích thích trêu đùa, anh quỳ gối trên giường tư thế rất quyến rũ nhanh chóng cởi bỏ chiếc áo thấm máu trên người, vết thương cũng không chảy máu nữa mà dần khô lại, thân thể săn chắc hiện rõ trước mắt cô, Liêu Ngữ Tịch mạnh bạo cắn khẽ lên xương quai xanh của anh.

“Cô nhiệt tình như vậy là đã thông suốt rồi sao?”

“Im miệng đi! Tôi sẽ khiến anh chết trong sự sung sướng.”

Nói dứt lời, Liêu Ngữ Tịch kéo anh xuống rồi leo lên hẳn trên người của anh, Diệp Khuynh Xuyên muốn xem cô bạo gan đến cỡ nào nên nằm dưới bất động để cô chủ động ra tay, đôi bàn tay nhỏ nhắn tìm đến sợi thắt lưng mạnh mẽ cởi ra, Diệp Khuynh Xuyên cười khổ đưa tay vuốt ngược mái tóc đẫm mồ hôi trên trán của mình.

Đây cũng là lần đầu cô được nhìn thấy thân thể của đàn ông và cũng lần đầu cô nhìn thấy vật thể nam tính của đàn ông, có chút xấu hổ nhưng cô biết mình nên làm gì để nhanh chóng kết thúc, cô chạm vào vật thể lạ đó có chút ngượng ngùng nhẹ nhàng ma sát, Diệp Khuynh Xuyên nhắm mắt lại hưởng thụ, hơi thở cũng có chút gấp gáp.



“Cô có biết làm hay không vậy?”

Anh cố tình khiêu khích cô một câu, Liêu Ngữ Tịch cũng là lần đầu nên làm sao có thể thuần thục được chứ, anh có vẻ không chịu được nữa mà lật người lại để cô nằm dưới thân mình, thân thể trắng mịn trần như nhộng của cô cũng lộ diện trước mặt anh, bàn tay thô ráp của anh chạm vào nụ hoa của cô rồi từ từ khám phá.

“A...”

Bị anh xâm nhập vào, mặc dù chỉ mới để cô làm quen nhưng cô đã kêu lên đầy thảm thiết như vậy, tiếng kêu vang vọng khắp căn phòng làm anh không hứng thú mà lại cảm thấy nhức đầu.

“Này, cô kêu nhỏ lại được không cứ như tiếng heo kêu vậy.”

“Con mẹ nhà anh chứ heo kêu, đau chết tôi mất, anh nhẹ lại cho tôi!”

Diệp Khuynh Xuyên phì cười.

“Mới nhiêu đó đã không chịu được rồi.”

Nhưng vẫn cố gắng giúp cô làm quen và thích nghi, động tác cũng trở nên nhẹ nhàng trở lại, tiếng rên rỉ của cô cũng trở nên nỉ non hơn, anh không chịu đựng được nữa mà lấy vật thể nam tính ra ngoài rồi nhẹ nhàng ma sát vào nụ hoa của cô.

“Nhanh lên đi, tôi còn muốn nghỉ ngơi.”

Cô thốt lên câu thúc giục anh, Diệp Khuynh Xuyên muốn trừng phạt cô một chút nên mạnh mẽ xông vào, tiếng kêu lần này còn lớn hơn nữa, nhưng có lẽ căn phòng này cách âm không được tốt lắm, tiếng rên rỉ của cô vang ra đến tận bên ngoài khiến những người xung quanh cũng phải đỏ mặt, riêng dì Khả lại cảm thấy rất vui mừng vì cuối cùng họ cũng chịu động phòng rồi, chỉ đợi sớm ngày đón quý tử của họ mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.