Hòn đảo của thành phố A được mệnh danh là khu nghỉ dưỡng của các cặp đôi, do hôm nay là ngày lễ nên các cặp đôi cũng đến thành phố này rất đông, hiện trạng bây giờ là chen chút người với người, Liêu Ngữ Tịch đưa mắt nhìn những cặp tình nhân bên đường, họ thậm chí còn tự nhiên thoải mái âu yếm thân mật vô cùng ngọt ngào, nếu như đến nơi này với người mình yêu thì còn gì bằng, cô quay mặt sang nhìn Diệp Khuynh Xuyên với ánh mắt chán ghét.
“Lại đây!”
Diệp Khuynh Xuyên cầm điện thoại lên rồi gọi cô, chỉ có những lúc chụp ảnh thì họ mới thân mật như vậy thôi, chỉ là muốn làm chút bằng chứng để gửi về cho Diệp lão gia xem, anh đưa tay ôm lấy eo của cô kéo vào lòng, cô chỉ cố gượng cười để chụp cho xong tấm ảnh.
“Được rồi, mỏi chân thì về khách sạn.”
Anh nói rồi liền buông cô ra rồi đi về phía trước, khoảng cách của hai người lúc này bằng một sải tay, cô thà là mình đi một mình còn hơn, trong đầu chợt nhớ tới những gì mà Triệu Chí Nhan từng nói với mình, bất giác nghĩ lại khoảng thời gian tốt đẹp trước kia nhưng vẫn không thể không nhớ được cảnh tượng ân ân ái ái của anh và đứa em gái của mình.
Thấy cô đi ngày một chậm hơn, sợ rằng sẽ bị lạc nữa nên anh dừng chân lại, cô mải mê suy nghĩ mà không để ý rằng anh đã dừng chân lại từ lúc nào, cả mặt áp vào tấm lưng rộng lớn của anh một cái rõ đau.
“Anh bị gì vậy, đột nhiên ngừng lại thế?”
Cô gắt gỏng quát lên rồi cọc cằn đi về phía trước, anh đổi vị trí đi theo phía sau lưng của cô để dễ dàng quan sát hơn, trong lúc đang tức giận thì cô va phải một đứa trẻ, cô rối rắm vội đưa tay bắt lấy đứa trẻ rồi dịu dàng nói.
“Em không sao chứ?”
Đứa trẻ có không hiểu những gì cô nói, do cô quên mất rằng mình đang ở nước ngoài không phải ở nước của mình, Liêu Ngữ Tịch liền nhận thức được ngay lập tức đổi ngôn ngữ thì đứa bé cũng hiểu và gật gù.
“Em không sao, chị ơi mua hoa giúp em đi, em chỉ còn nhiêu đây thôi.”
Nhìn gương mặt đứa bé lấm lem, lòng thương người lại xuất phát nhưng cô chợt nhớ ra là mình không có mang túi tiền theo, trong lúi lục túi thì cô thấy có chút xấu hổ, và lại có chút khó xử, thì Diệp Khuynh Xuyên từ phía sau đi tới lấy tiền đưa cho cậu bé đó, giọng nói vẫn không thay đổi vẫn trầm và lạnh nhạt.
Cậu bé vui vẻ cầm lấy tiền cẩn thận gói hoa lại đưa cho Liêu Ngữ Tịch rồi tung tăng rời đi, cô cầm lấy bó hoa trên tay quay đầu lại nhìn anh, nhưng Diệp Khuynh Xuyên tỏ vẻ như chẳng có gì là quá to tát.
“Đi nhanh đi, nhìn gì?”
“Tôi sẽ trả lại số tiền đó cho anh.”
Anh hững hờ vuốt tóc nói.
“Coi như tôi tặng cô đi, mau về thôi!”
Về đến khách sạn, Liêu Ngữ Tịch liền ngã xuống giường vì cả ngày đi tới đi lui quá mệt mỏi lại còn rất vô nghĩa, Diệp Khuynh Xuyên nhìn cô rồi cũng thở dài đi tới ghế sofa ngồi xuống, anh châm điếu thuốc phì phà vài hơi, đây cũng là cách anh thư giãn nhưng mùi thuốc làm cho cô thấy khó chịu, mặc dù mùi thuốc này không hề hắc như những mùi thuốc lá.
“Nè ra ngoài mà hút.”
“Tôi cứ thích ở đây thì sao?”
“Đúng là tức chết mà.”
Cô dừng dằn khó chịu đứng dậy rồi rời khỏi phòng, khi cô vừa rời đi anh cũng lấy điện thoại ra để đọc tin nhắn mà Diệp lão gia vừa gửi qua, ông rất hài lòng về những tấm hình, nhưng kế hoạch của ông cho hai người đi chơi cùng nhau không phải là để tình cảm mà là sớm có cháu cho ông bế thôi.
[Khuynh Xuyên à, gáng nha con, ba chỉ tạo điều kiện cho hai đứa tới đó thôi.]
[Con biết rồi, con sẽ cố gắng.]
Nhắn lại một tin xong anh liền đi tới vali để lấy quần áo đi tắm rửa, thì Liêu Ngữ Tịch lúc này cũng quay về phòng, cô cầm trên tay lon nước mới mua ở máy bán hàng tự động, nhâm nhi lon nước rồi đi tới bên cửa sổ nhìn xuống bãi biển, thời tiết nóng bức thế này nếu đi bơi thì còn gì bằng.
“Nè, có đi bơi không?”
Cô quay đầu lại hỏi Diệp Khuynh Xuyên nhưng anh không nói câu nào mà đi thẳng vào bên trong phòng tắm, cô thấy anh ta ngày càng hống hách, thấy cô bắt chuyện còn tưởng bở, Liêu Ngữ Tịch thấy vậy thì đi một mình cũng không sao, dù gì có anh hay không có anh đi cùng cũng vậy, nhanh chóng chuẩn bị bộ đồ bơi, cô rất thích những bộ đồ bơi có thể phô dáng của mình mặc dù trước đây cô rất e ngại, nhưng giờ thì khác rồi.
Mặc bộ bikini màu đen quyến rũ khoe trọn khuôn ngực và vòng ba căng tròn, khoác lên người chiếc áo sơ mi mỏng, đội chiếc nón vành rộng để che nắng cuối cùng là chiếc kính râm, cô sải bước đi dọc theo bờ biển mát mẻ, xung quanh cũng có rất nhiều cặp đôi, mà tính ra đi một mình cũng có hơi tủi thân nên cô tìm đến chỗ vắng người hơn, nhẹ nhàng ngồi xuống mỏm đá, đôi chân thon dài buông lỏng xuống mặt nước biển xanh.
Làn gió biển thổi nhè nhẹ khiến mái tóc dài của cô bay bồng bềnh trong gió, cô đưa điện thoại lên chụp một tấm ảnh rồi tạo đủ biểu cảm.
“Tuyệt vời!”
Sau đó cô vội up lên mạng xã hội với dòng trạng thái.
[Đảo A nơi tình yêu bắt đầu.]
Ngay lập tức Triệu Chí Nhan là người vào bình luận và thả tim cho cô đầu tiên, cô nhìn thấy dòng bình luận của anh ta thì nhíu mày.
[Xinh đẹp lắm.]
Cô không để ý đến nhưng ngay sau đó anh ta lại nhắn tin thẳng cho cô.
[Ngữ Tịch, em đang ở đảo A sao? em đi với ai?]
Cô không trả lời liền cất điện thoại vào túi rồi nằm xuống đó để tận hưởng bầu không khí trong lành.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]