Chương trước
Chương sau
Có vẻ như câu nói của Diệp Khuynh Xuyên đã hoàn toàn khiến cho Liêu Ngữ Tịch không chút phòng bị và tưởng chừng rằng mình đã thực sự thành công việc câu dẫn anh, cố bày vẻ mặt ngây thơ rồi giả vờ lùi về phía sau, Liêu Tuệ Hân cúi mặt xuống giọng cũng nhỏ dần.

“Em… không có ý đó…em chỉ… lo cho hai người thôi, em… sao có thể mơ mộng đến người đàn ông của chị mình chứ?”

Diệp Khuynh Xuyên cũng như mở cờ trong bụng, anh bước tới gần cô hơn một bước cô lại lùi một bước, điệu bộ của cô chỉ là một con nai vàng ngơ ngác tuy nhiên trong thâm tâm lại chính là con hồ ly tu luyện ngàn năm, tự đánh giá những người đàn ông như Diệp Khuynh Xuyên chỉ cần tỏ ra chút ngây thơ trong trẻo là có thể có được anh rồi, anh dồn cô vào tường đưa tay ôm nhẹ lấy eo của Liêu Tuệ Hân.

“Anh… anh rể…như vậy không được đâu…”

Liêu Tuệ Hân ấp a ấp úng đưa tay giả vờ đẩy anh ra, ánh mắt của anh như đang trêu đùa cô nhưng cô lại nghĩ đó là ánh mắt mê muội sa vào lưới tình, anh lại cảm thấy buồn cười vì không nghĩ rằng em gái của Liêu Ngữ Tịch lại tâm cơ như vậy, bởi thế nên cô mới muốn anh vào vai người chồng thương vợ chắc là cũng vì lý do nào đó cô đã sắp đặt trước, hoặc cũng có thể cô đang ngầm mai mối cho anh với Liêu Tuệ Hân để sớm ngày cao chạy xa bay cũng nên.

“Chị của em đúng là người khô cằng tính tình như bà cô già vậy, cô ấy không thuần khiết như em, em có mong muốn gì không anh sẽ giúp em.”



Đôi bàn tay của anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô.

“Em… em không cần, anh rể… chị chắc đang tìm anh, anh xuống phụ chị đi!”

“Nhưng anh lo cho chân của em, để anh xem một chút được không?”

Anh nhẹ nhàng quỳ gối xuống đưa tay nâng đôi bàn chân của Liêu Tuệ Hân lên, lúc này Liêu Ngữ Tịch ở bên ngoài cũng ghé sát mắt vào khe cánh cửa để quan sát chuyện bên trong, cô cũng không nghĩ rằng Diệp Khuynh Xuyên lại cũng có ngày này, một kẻ tâm cơ như anh lại để vẻ bề ngoài của Liêu Tuệ Hân dụ dỗ, xem ra tên đàn ông nào cũng như nhau đều thích loại nai tơ giả vờ như vậy, cô nhếch môi cười lẩm bẩm.

“Mới thử lòng thôi mà đã lòi mặt rồi, xem ra anh ta không còn giá trị lợi dụng nữa rồi.”

Cô liền quay lưng rời đi, nhân lúc bà Liêu đang ở trong bếp cô đã lẻn đi tới nhà kho phía sau vườn để tìm Tố Hảo, vì từ sáng đến giờ không nhìn thấy Tố Hảo nên cô cũng có hơi lo lắng, khi mở cửa nhà kho thì bị kẹt khiến cô không thể mở cửa được, cô cố gắng đạp mạnh cửa để có thể xông vào cuối cùng thì cánh cửa cũng bật mở.

“Tố Hảo.”

Nhìn thấy Tố Hảo nằm lăn trên sàn nhà cô hốt hoảng hấp tấp chạy vào đỡ Tố Hảo lên, trên người của Tố Hảo chi chít vết thương lớn nhỏ đều có, lại còn bị nhốt như thế này nếu như không phát hiện có lẽ Tố Hảo sẽ chết ở trong nhà kho này rồi, hơi thở và nhịp tâm vẫn còn nhưng có điều hơi chậm một chút.

“Tố Hảo em tỉnh lại đi!”



Nghe được giọng nói của Liêu Ngữ Tịch, Tố Hảo liền mở mắt ánh sáng bên ngoài làm cho cô bị chói mắt, bàn tay run run bám vào người của Liêu Ngữ Tịch cất giọng đầy khó khăn.

“Tiểu…thư… em bị phát hiện nghe…lén…nên…hai mẹ con đánh em…”

Tố Hảo liên tục ho khan rồi ngất đi,làm cho Liêu Ngữ Tịch xót xa và có phần hoảng loạn, cô liền bấm máy để gọi cho Nhĩ Thái đến trợ giúp, nhưng trước tiên cô phải mang Tố Hảo ra bên ngoài trước mà không để bị phát hiện bởi bà Liêu, trong khi đó người cô có thể nhờ vả nhất là Diệp Khuynh Xuyên lại đang âu yếm với Liêu Tuệ Hân đã trừ khử được một mối nguy hại rồi.

“Nhĩ Thái, mau đến địa chỉ tôi gửi, cậu phải giúp tôi chuyện này, đến đúng vị trí và mang người trong kho ra khỏi nhà mà không được để ai phát hiện, mang đến bệnh viện càng sớm càng tốt, à còn nữa nhớ kiếm vật gì đó để ngụy trang cho cô gái đó tạm thời biết chưa?”

“Vâng thưa thiếu phu nhân.”

Cô đặt Tố Hảo nằm xuống và rón rén đi tới đóng cửa vẫn để máy điện thoại ở đúng vị trí nhà kho để Nhĩ Thái có thể đến và hành động kịp thời, còn bản thân đi đến chỗ bà Liêu để phân tán sự chú ý của bà ta, có lẽ bà ta không hay biết Tố Hảo bị thương nặng hoặc bà ta đã muốn giết Tố Hảo rồi, con mụ đàn bà đó tội ác tài trời cô hiện tại có một thứ để đưa bà ta vào tù nhưng đưa vào tù vẫn chưa đủ gánh vác những tội lỗi bà ta gây ra.

“Tố Hảo, cố lên chị sẽ đưa em ra khỏi đây.”

Trong lúc này bà Liêu đang đứng bếp thấy cô đi lâu quá nên có chút nghi ngờ vừa định đi tìm thì Liêu Ngữ Tịch đã xuất hiện, cô đi vào nhà với vẻ mặt lo lắng.

“Dì… có nhìn thấy chồng con đâu không? con đi tìm anh ấy phụ tiếp dì một tay.”

Bà Liêu liền nghĩ đến chuyện Liêu Tuệ Hân chắc có lẽ đang thực hiện âm mưu của mình nên bà liền lãng sang chuyện khác.

“Không cần đâu, lúc nãy dì nhờ cậu ấy đi mua đồ rồi, vào đây phụ dì nấu cái này nhé nhanh nào!”

Cô còn chưa kịp định hình thì đã bị bà ta kéo vào trong, nhưng cũng nhờ vậy mà dễ dàng để thực hiện việc đưa Tố Hảo rời khỏi căn nhà này, trong lúc mỗi người một việc thì Nhĩ Thái cũng đã đến anh nhanh chóng làm theo lời của cô, đậu xe ở gần đó rón rén đi vào bên trong nơi mà Tố Hảo đang nằm ở đó, anh cố gắng đỡ cô đứng dậy choàng tay qua cổ rồi mang cô đi ra bên ngoài, thấp thỏm lo lắng vì sợ bị phát hiện nhưng may mắn là không có động tĩnh gì.

[Thiếu phu nhân đã xong!]

Cô nhận được tin liền vui vẻ trở lại.

[Được, cám ơn cậu làm tốt lắm mau đưa con bé đến bệnh viện đi.!]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.