Chương trước
Chương sau
Diệp Khuynh Xuyên nâng bát cháo lên thổi nhẹ, hành động rất mực ân cần khiến Liêu Ngữ Tịch phải đăm chiêu nhìn anh, cô thật sự không thể tin vào mắt mình, hay là vì anh đang cảm thấy mang ơn cô nên mới hành động như thế? Liêu Ngữ Tịch còn nhớ lúc mình như sắp chết lúc đó có nghe anh gọi tên mình thậm chí còn nghe tiếng khóc, nhưng có lẽ cô đã nghe nhầm không chừng.

“Ăn đi, há miệng nào!”

Anh đưa muỗng cháo lên môi của cô, Liêu Ngữ Tịch liền đẩy tay anh ra.

“Tôi tự ăn được, không cần đút vậy đâu.”

Anh vẫn mỉm cười dịu dàng nói.

“Nghe lời tôi đi, ngoan.”

“Anh uống nhầm thuốc à?”

Cô thấy hành động lạ thường của anh nên cũng có chút cáu gắt, không biết anh lại định bày trò gì nữa.

“Cô nói tôi phải trả nợ cho cô mà, nên là để tôi dùng cả đời này làm sai vặt của cô đi!”

Anh chớp chớp đôi mắt của mình có chút long lanh đầy sự thành tâm ở trong đấy, Liêu Ngữ Tịch chưa ăn mà đã muốn nôn đến nơi, anh thật sự mặt dày quá khiến cô không thể làm gì được, cô bất lực há miệng ra để anh đút từng muỗng cháo, nhưng có lẽ do đói nên cô cảm thấy rất ngon lại rất vừa miệng của mình, cho đến khi ăn hết anh lại đi thái trái cây cho cô ăn tráng miệng, chăm chút tỉ mỉ từng chút một.

“Anh lại làm gì đấy?”

Cô nhìn thấy anh mang một chậu nước vào, không nói gì mà đặt xuống dưới chân của cô, có mùi thảo dược thơm vô cùng dễ chịu.

“Rửa chân cho cô.”

Anh không để cô kịp phản ứng, liền nâng đôi chân của cô lên một cách nhẹ nhàng rồi đặt vào trong chậu nước, nhưng hơi ấm đã khiến cô thấy vô cùng dễ chịu cứ để yên cho anh muốn làm gì làm, nước ấm hòa cùng với động tác tay chầm chậm khiến cô cảm thấy rất thoải mái, sâu trong ánh mắt của cô hiện lên hình ảnh người nam nhân dịu dàng ôn nhu với nụ cười hiền, hình ảnh mà anh khóc lóc lại hiện lên trong đầu của cô, chẳng lẽ lúc đó anh đã khóc sao? nên mắt mới có hơi sưng đỏ như vậy.

“Sao lại làm vậy, mà…có phải lúc đó anh đã khóc không?”

Câu nói của cô làm xua tan đi không khí tĩnh lặng, Diệp Khuynh Xuyên cười mỉm ngẩng đầu lên nhìn cô, cái nhìn này lại dịu dàng quá đi khiến cho Liêu Ngữ Tịch thấy có hơi khó thở, thì ra anh lại đẹp đến như vậy, cô không ngờ rằng người nam nhân trước mặt lại có sức hút đến như thế, cô không dám nhìn vào mắt của anh mà né tránh đi.

“Nhìn thì cũng biết mà.”

Cô ấp úng đáp.

“Sao…lại khóc…chứ?”

“Vì tôi sợ không được nhìn thấy em nữa, tôi…sợ mất em.”

Câu nói của anh làm cho Liêu Ngữ Tịch cứng đờ người, cô rụt chân của mình lại có phần tránh né, không phải vì cô ghét anh mà là vì cô không thể chấp nhận được điều mà anh vừa nói ra, cô hiện tại đấu tranh tâm lý vô cùng dữ dội, người mà mình xem là kẻ thù bây giờ lại nói những lời đường mất đó lại còn sợ mất cô, nhịp tim của cô đập rất nhanh, cô cũng không biết mình đang nghĩ gì, nhưng lúc đó cô đã nói rằng bản thân không còn thiết tha gì nữa,đúng thật giây phút sinh tử ấy, cô cũng không có ý định ôm hận thù mà chết đi,xem ra cô cũng đã bỏ đi cái hận thù trong lòng nhưng không nghĩ anh lại đem lòng dành cho mình, hay chỉ là đang trêu đùa với cô.

“Anh nói gì vậy? anh…đang trêu tôi đúng chứ?”

Diệp Khuynh Xuyên lúc này rất nghiêm túc, anh đứng bật dậy đưa tay chống lên giường giam cô ở khoảng giữa, ép đặt cô phải nhìn thẳng vào mình, ánh mắt của cô có phần mềm yếu không dám nhìn vào đôi mắt kiên định ấy của anh, Diệp Khuynh Xuyên dùng ánh mắt của mình để cho cô thấy được rằng bản thân mình nghiêm túc và cũng không có bất kỳ ý định xấu xa nào khác.

“Em thấy có giống đang trêu em không? Tịch, tôi yêu em rồi đấy, em biết được điểm yếu của tôi rồi đấy, muốn trả thù thì cứ tùy ý em, tôi chấp nhận tất cả, chỉ cần em vui là đủ rồi.”

Cô mím chặt môi của mình, cô nghe thấy rất rõ từng câu từng chữ chính miệng anh nói ra, cô có thể khiến kẻ thù của mình đem lòng yêu mình, cô có thể trả thù nữa sao?

“Vậy nếu tôi muốn mạng của anh thì sao?”

Liêu Ngữ Tịch chỉ vô ý nói vậy thôi nhưng Diệp Khuynh Xuyên lại lấy con dao thái trái cây đưa cho cô, Liêu Ngữ Tịch mặt mày xanh xao có chút tái lại.

“Anh…”

“Mạng của tôi, nằm trong tay em, muốn chém giết tùy thích, nếu nó có thể khiến em thấy thỏa mãn.”

Liêu Ngữ Tịch thở dốc, cô đẩy tay của anh làm con dao rơi xuống đất.

“Anh đang nói gì vậy hả? Tỉnh táo lại đi chứ!”

Anh giữ lấy cổ tay của Liêu Ngữ Tịch rồi cúi đầu xuống tựa vào ngực của cô, anh nhắm nghiền đôi mắt của mình như được nạp năng lượng.

“Có lẽ em không chấp nhận được ngay, nhưng không sao cứ từ từ, tôi tin em sẽ chấp nhận tôi.”

Anh buông Liêu Ngữ Tịch ra rồi mang chậu nước rời đi, khi anh rời khỏi phòng chỉ còn lại cô, Liêu Ngữ Tịch chìm trong không gian của mình với nhiều suy nghĩ lẫn lộn, cô cũng chẳng biết phải đối mặt với chuyện này như thế nào, nhưng trong đầu của cô lúc này chỉ toàn là những câu nói của Diệp Khuynh Xuyên, cô bị anh thao túng tâm lý mất rồi.

“Liêu Ngữ Tịch, mày…phải làm sao đây?”

“Anh ta…yêu mình sao?”

“Mình…có cảm tình gì với anh ta không?”

Cô đặt bàn tay của mình lên trên ngực, cảm nhận nhịp tim đang đập lên từng hồi khi suy nghĩ đến Diệp Khuynh Xuyên, lúc anh tự làm bản thân bị thương chỉ vì muốn cứu cô, cả đôi bàn tay nắm lấy cô không buông kia, nhưng quá khứ anh đã từng làm với cô, sao cô có thể dễ dàng bỏ qua cho anh như vậy được chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.