4.
Là hàng xóm nhà bên cạnh!
Tôi hít một ngụm khí lạnh, không dám cử động.
Cả nửa ngày sau, dưới gầm giường vẫn chẳng hề có động tĩnh gì.
“Vương Phong?”
Tôi khẽ gọi ông ta, vừa sợ có tiếng trả lời lại vừa muốn nghe được câu hồi đáp.
Tiếp tục là một khoảng lặng dài.
Cơ thể tôi bắt đầu run rẩy không thể kiểm soát.
Không, không phải chứ…
Điện thoại đột nhiên rung lên.
Trong màn đêm tĩnh lặng, tôi bị âm thanh ấy làm cho giật mình hét toáng lên.
Tôi kinh hãi nhìn vào điện thoại, là một tin nhắn đến từ số lạ.
“Quà tặng cô đó, thích nó chứ?”
Tôi có chút khó thở.
Không còn nghi ngờ gì nữa, tin nhắn này đã xác thực cho suy đoán của tôi, tôi bắt đầu trả lời lại tin nhắn.
“Rốt cuộc là ai nhắn vậy?”
Gửi tin nhắn xong, tôi gọi điện báo cảnh sát.
Cho dù có bị trả thù hay gì đi chăng nữa thì tôi cũng chẳng thể quan tâm được nhiều như vậy, hiện tại tôi chỉ biết là có người chế.t ở trong nhà mình và tôi không thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra được.
Cho tới khi cảnh sát đến, tôi vẫn chưa nhận được tin nhắn phản hồi của đầu bên kia.
Bọn họ xác nhận Vương Phong đã chết, tôi không dám nhìn kỹ, chỉ nghe nói là ông ta chế.t rất thảm.
Tôi bị đưa trở lại đồn cảnh sát thẩm vấn một lần nữa.
Trong phòng thẩm vấn.
“Người quen à, lại gặp nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-nguy-khi-song-mot-minh/2753879/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.