11.
Tôi lập tức từ công ty quay lại bệnh viện, chạy một mạch từ cổng lên tới phòng bệnh.
Nhưng ngay khi thấy cảnh tượng trong đó, tôi liền dừng lại, mẹ vẫn nằm yên tĩnh trên giường, còn Hoàng Tề Phong đang ở bên cạnh lau tay cho bà ấy.
Bây giờ tôi mới cảm thấy nhẹ nhõm, vịn vào khung cửa thở hổn hển, anh ta để ý thấy động tĩnh tôi, đứng dậy bước tới: “ Sao rồi?”
Tôi nặn ra một nụ cười: “Không sao.”
Sau đó tôi vẫn làm mọi việc như bình thường.
Tôi cố gắng hết sức không để anh ta nhận ra rằng có điều gì không ổn ở tôi.
Chỉ có như vậy, tôi mới có thể tìm ra được sơ hở.
Mặc dù theo như bác sĩ nói - bệnh tâm thần phân liệt, thì những gì xảy ra ở công ty hôm nay cũng có thể chỉ là ảo giác của tôi.
Nhưng, tôi càng thấy bản thân chẳng có vấn đề gì cả.
Điều khiến tôi khó hiểu nhất bây giờ là tại sao lại xuất hiện hai “tôi” cùng một lúc.
Nhận thức của tôi có thể bị đánh lừa, nhưng bảng chấm công thì không, có lẽ đã đến lúc phải về quê một chuyến rồi.
Nhưng tôi không thể để anh ta đi cùng mình, cũng không thể để anh ta bên cạnh mẹ được…
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi gọi điện thoại cho cô, muốn mời cô ấy tới chăm sóc mẹ tôi một khoảng thời gian.
Quê tôi không gần thành phố này lắm, ngồi máy bay phải mất hai tiếng đồng hồ.
Cô tôi không trực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-nguy-khi-song-mot-minh/2753867/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.