Sau khi tiêu hóa hết Thảo Linh Nguyên Dịch, Lục Huyền nhận thấy nó sinh ra một chút linh trí thấp, biết chủ động quay đầu từ bên này sang bên kia để quan sát tình hình xung quanh.
Khi Lục Huyền mệnh lệnh dò xét linh điền, Thảo Khôi Lỗi dường như hiểu điều đó và di chuyển trên mặt đất với tốc độ cực kỳ chậm.
Đồng thời, cỏ khô màu xám trên người nó cũng phát sinh càng nhiều biến hóa, trở nên cứng cáp hơn, có thể trong nháy mắt bắn ra rất nhiều dây cỏ, cũng có thể quấn vào nhau hình thành dây thừng to dài hơn.
Điều duy nhất không thay đổi là tốc độ phản ứng vẫn còn chậm chạp như cũ, phải mất một lúc lâu sau khi Lục Huyền chỉ lệnh, nó mới hành động theo mệnh lệnh.
"Bây giờ diện tích linh điền lớn rồi, nhiệm vụ của ngươi cũng càng gian nan thêm, về sau không có chuyện gì, nhớ kỹ phải tuần tra trong linh điền đấy."
Lục Huyền lời nói thấm thía dặn dò Thảo Khôi Lỗi.
Nó vẫn không nhúc nhích, chỉ có cái đầu to quái dị làm bằng cỏ xám của nó ngơ ngác nhìn Lục Huyền.
Chờ đến khi Lục Huyền biến mất trước mặt nó, hai ánh sáng xanh yếu ớt dường như lóe lên trong đám cỏ xám. Ngay lập tức, đôi chân mảnh khảnh của Thảo Khôi Lỗi bước về phía trước, đầu khôi thảo còn hiện lên cái u màu xanh biếc, thong thả đi lại ở trong linh điền.
Ngày hôm sau, Lục Huyền dò xét trong linh điền một lần, dùng các loại thuật pháp cấp thấp để chăm sóc linh thực. Sau đó hắn nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-nguoi-tu-tien-ta-lam-ruong/4173344/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.