Lần này, Hồng Tu Lý luôn dùng râu dài màu hồng câu trùng, trong nháy mắt đàng hoàng rất nhiều, cũng không dám... Bắn râu dài mảnh nhỏ của mình đến gần Lục Huyền nữa, chờ dị trùng rơi trên mặt nước thì mới bắt đầu tranh đoạt.
Lục Huyền trừng mắt nhìn ấu thú Đạp Vân Linh Miêu đang nép mình bên bờ linh tuyền, cảm giác được việc bắt cá là bản năng của nó, mà trong tích tắc buông ra là vâng theo lời dặn dò của Lục Huyền.
Đạp Vân Linh Miêu không để ý tới Lục Huyền, cứ yên lặng đi bộ vòng quanh bên bờ linh tuyền, chờ cơ hội hành động.
Chỉ là vừa rồi Hồng Tu Lý mới chịu thiệt xong, không dám bắn râu hồng ra nữa.
Ba ngày trôi qua trong nháy mắt.
Vết thương trên người Bích Tình Đạp Vân Linh Miêu đều đã lành, Linh Huỳnh Thảo trong linh điền cũng có bốn cây thành thục.
Có lẽ linh khí trong linh điền này tinh thuần nồng nặc, cộng thêm Lục Huyền cẩn thận bồi dưỡng từ giai đoạn hạt giống, lần này bốn cây Linh Huỳnh Thảo thành thục mang đến cho Lục Huyền một niềm vui ngoài ý muốn.
Trong đó có hai cây phẩm chất thượng đẳng, hai cây phẩm chất hoàn mỹ.
Hái cả bốn gốc Linh Huỳnh Thảo xong, bốn chùm ánh sáng trắng lung linh lóe tại chỗ.
Lục Huyền nhặt từng quang đoàn.
"Thu hoạch một gốc Linh Huỳnh Thảo, nhận được chín tháng tu vi."
"Thu hoạch một gốc Linh Huỳnh Thảo, nhận được một năm tu vi."
Hai đạo ý niệm lần lượt lóe lên trong đầu Lục Huyền.
Linh lực trong cơ thể hắn dâng trào, điên cuồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-nguoi-tu-tien-ta-lam-ruong/4173342/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.