Một ngày này, hắn mới vừa đi ra cửa viện, đụng phải thiếp của Vương Sơn.
"Chào Lục đạo hữu."
Tay nàng ta cầm bao lớn bao nhỏ thịt linh thú và linh dược, hơi nghiêng người hành lễ.
"Chào tẩu phu nhân, vừa đi chợ mua đồ ăn về hả?"
Lục Huyền thuận miệng hỏi.
“Ừ, mua một chút linh dược, thịt linh thú tẩm bổ cơ thể cho tướng công tu luyện khổ cực.”
Thanh âm Vương thị mềm nhũn, nhẹ giọng đáp, trên mặt hiện lên một tia ửng hồng, ánh mắt đung đưa làm nốt ruồi đen ở khóe mắt cũng chuyển động.
"Không hổ được huấn luyện chuyên nghiệp, giơ tay nhấc chân đều cực kỳ lẳng lơ. Ta thấy không phải bồi bổ cho Vương đại ca, mà bồi bổ cho người mới đúng!"
Lục Huyền âm thầm “huệ huệ”, thần tình không thay đổi.
"Vương đại ca làm việc quá sức cả ngày lẫn đêm, đúng là nên tẩm bổ thật tốt."
Hai người nói chuyện linh tinh vài câu, sau đó Lục Huyền tìm lý do rời đi.
Bước chân Vương thị chậm chạp đi ngang qua Lục Huyền, mang theo làn gió thơm ngấy phả vào trong mũi Lục Huyền.
"Hắt xì hơi!"
Mùi hương nồng nặc đến mức Lục Huyền không nhịn được hắt xì một cái.
Trong Bách Thảo Đường.
Lục Huyền lang thang khắp chợ nhưng không tìm thấy gì, hắn ngược lại cũng không thất vọng, tận dụng cơ hội đến thăm Hà quản sự.
"Lục tiểu tử, qua đây à?"
Lão giả gầy đang xem sổ sách, liếc nhìn Lục Huyền rồi không để ý tới hắn nữa.
Lục Huyền tự tìm một chỗ để ngồi, nhìn vài dược đồng mười ba, mười bốn tuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-nguoi-tu-tien-ta-lam-ruong/4173338/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.