"Xem ra Ám Tủy Chi này không thích ánh sáng, đồng thời môi trường phát triển còn cần linh mộc mục nát."
Lục Huyền dựa theo ý niệm xuất hiện trong đầu, nêu lên phán đoán.
"Không thích ánh sáng ngược lại thật đơn giản, mặc dù nguyên nhân linh nhưỡng linh điền, không thể mang nó vào trong nhà, nhưng có thể dựng cho nó một cái lều giản dị, phát huy tác dụng che sáng. Chỉ là linh mộc mục nát khó mà tìm được. Linh mộc vẫn xem là phổ biến, thế nhưng mà có nhà ai giữ linh mộc mục nát đây?"
Trong lòng Lục Huyền vừa nghĩ, vừa lấy công cụ từ trong nhà ra, vây quanh Ám Tủy Chi, dựng một cái lều đơn giản.
Dù sao cũng là nhị phẩm linh thực, trồng càng sớm thu hoạch càng nhanh, hắn quyết định không chậm trễ, đi ra ngoài tìm kiếm một chút.
Hắn một đường đi thẳng tới vị trí trong phường thị. Nửa khắc sau, hắn đến trước một đình viện to lớn. Ánh mắt hắn lướt qua tường đá, mơ hồ có thể thấy những cây linh mộc cao to rậm rạp được trồng bên trong.
Chủ nhân đình viện là một gã tu sĩ họ Chu, tu vi Luyện Khí tầng ba. Trước đây Lục Huyền chỉ nghe nói về người này, chứ chưa có cơ hội giao lưu.
Có người nói tu sĩ họ Chu này có quan hệ mật thiết với một tu sĩ Luyện Khí cao cấp trong phường thị, cho nên hắn ta mới có thể chiếm một khoảng sân lớn và trồng nhiều linh mộc như vậy.
Linh mộc mục nát, một là trong quá trình trồng trọt gặp phải sâu bệnh, hai là thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-nguoi-tu-tien-ta-lam-ruong/4173317/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.