Trong viện.
Mặt sau của Linh Huỳnh Thảo bị những đường đen mảnh ăn mòn, một lớp sương mỏng nhanh chóng lan rộng mang theo cái lạnh thấu xương.
Hắc Nha ấu trùng cảm ứng được cái lạnh buốt giá đang nhanh chóng tới gần, sợi tơ mỏng xoắn lại và sắp thoát ra khỏi chiếc lá.
Nhưng tốc độ thoát ra không theo kịp tốc độ lan rộng của băng sương, những đường kẻ đen mảnh bị đóng băng thành lớp băng mỏng.
Băng sương giống như một dạng bông tuyết trong nháy mắt đông cứng lại, trở nên cứng rắn, ầm một tiếng, một tầng băng phiến vỡ vụn, kể cả Hắc Nha ấu trùng cùng nhau rơi xuống.
Một lòng bàn tay trắng nõn vươn ra hứng lấy tất cả những mảnh băng vỡ vụn.
"Oa, Tần sư huynh quả nhiên người cũng như tên, sử dụng Sương Giáp Thuật đến mức xuất thần nhập hóa, tại hạ bội phục."
Lục Huyền nhìn phiến lá Linh Huỳnh Thảo không hề bị hư hao chút nào dưới băng sương, nửa thật nửa giả kinh hô thành tiếng.
Chủ nhân của bàn tay trắng nõn là một gã tu sĩ trắng mập, hắn ta mỉm cười ha hả rồi nhét băng phiến vỡ vụn vào trong ngực.
"May mắn không làm nhục mệnh, đã giải quyết Hắc Nha ấu trùng, đồng thời cũng không làm cho phiến lá linh thực đông lại."
"Ta thay đạo hữu quan sát một chút những Linh Huỳnh Thảo bên cạnh, cũng không phát hiện vết tích Hắc Nha ấu trùng tồn tại, đoạn thời gian tiếp theo đạo hữu cứ yên tâm vượt qua. Chẳng qua ta nhìn một vòng trong sân, sức phòng hộ miếng linh điền nhỏ này của Lục đạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-nguoi-tu-tien-ta-lam-ruong/4173301/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.