[Nhìn mấy thân hình run run rẩy rẩy, lung lay sắp đổ đó, Ngụy Vô Tiện nói: "Vì sao nhất định phải đứng chổng ngược." Lam Vong Cơ nói: "Bị phạt." Ngụy Vô Tiện nói: "Ta biết là đang bị phạt. Ta thấy được, thứ bọn chúng đang chép chính là gia huấn của Lam thị mà,《Lễ Tắc Thiên》ta cũngthuộc hết rồi. Bọn chúng làm gì mà bị phạt?"
Lam Vong Cơ nhàn nhạt nói: "Vượt qua kỳ hạn quy định không trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ." Ngụy Vô Tiện: "Ồ."
Lam Vong Cơ: "Đi săn đêm cùng Quỷ tướng quân." Ngụy Vô Tiện: "Ha! Lá gan của các ngươi cũng thật lớn."
Lam Vong Cơ nói: "Vi phạm lần thứ ba." Ngụy Vô Tiện sờ sờ cằm, thầm nghĩ nếu như thế, chẳng trách Lam Khải Nhân ghét ác như thù trừng phạt bọn chúng như vậy. Chỉ đứng chổng ngược chép phạt đã rất nhẹ nhàng rồi.
Hắn ngồi xổm trước mặt Lam Tư Truy, nói: "Tư Truy à, vì sao xấp giấy trước mặt ngươi có vẻ đặc biệt dày như vậy? Là ảo giác của ta sao?" Lam Tư Truy nói: "Không phải......" Lam Vong Cơ nói: "Hắn cầm đầu."
Ngụy Vô Tiện muốn vỗ vỗ vai Lam Tư Truy, nhưng mà không có chỗ để xuống tay, dừng một chút, đưa tay xuống phía dưới, vỗ vỗ từ dưới hướng lên trên, nói với vẻ tất nhiên: "Ta biết ngay."
Đi một vòng trước mặt các thiếu niên ở đây, quét mắt vài lần, kiểm tra một chút, Lam Vong Cơ nói với Lam Cảnh Nghi: "Chữ. Không phù hợp." Lam Cảnh Nghi cắn mạt ngạch, lúng ba lúng búng mà rưng rưng nói "Dạ. Hàm Quang Quân. Trang này ta sẽ chép lại."
Những người khác không bị gọi tên chính là vượt qua ải kiểm tra, đua nhau thở phào nhẹ nhõm.]
Ôn Tình vẫn luôn lắng nghe, điều an ủi nhất chính là a Uyển sống ở Cô Tô Lam thị rất khá, tuy rằng còn phải bị phạt đứng chổng ngược chép gia huấn, tuy rằng chép nhiều hơn so mấy đứa nhóc khác, nhưng tốt xấu gì ngay cả chép phạt cũng là chép giỏi nhất đúng không? Ôn Tình duỗi tay xoa nhéo gương mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của a Uyển, rồi nhân tiện vỗ vỗ vào gáy của đứa nhỏ kia, lại còn có đứa nhỏ Cảnh Nghi của Lam gia làm bạn nữa chứ, khá tốt khá tốt ~
Đọc đoạn này, tầm mắt Ngụy Vô Tiện cũng thỉnh thoảng đảo qua bên này, thật sự không nghĩ ra được, một đứa ngoan ngoan ngoãn ngoãn, một đứa hoạt bát hiếu động, hai đứa bé này tương lai thế mà đứng chổng ngược thực hành chép sách đại pháp của Lam lão nhân, 'sống sót' dưới những yêu cầu nghiêm khắc của Lam Trạm, cũng coi như đảm đương nổi một câu 'vô cùng có tiềm năng', phương thức dạy dỗ đệ tử của Lam gia ở một mức độ nào đó vẫn là có chút đạo lý, đương nhiên điều kiện tiên quyết là, những 'đạo lý' đó không áp dụng lên trên người hắn, nhưng......
"Loại việc như 'đi săn đêm với Quỷ tướng quân' này, tiểu Tư Truy chúng ta cũng chỉ có thể là tích cực nhận sai, nhưng chết không hối cải, Lam Trạm, ngươi xem 'ngươi' kìa, dù thế nào cũng đã kêu ngươi một tiếng 'a cha', không thể tạo điều kiện hay sao ~"
Quỷ Tướng Quân rất ủy khuất, đang nhìn tiểu a Uyển không rời, ở thế giới kia, nó rõ ràng là người thân nhất ngoại trừ công tử, y làm sao còn có thể trở thành 'lỗi sai' của a Uyển chứ.
Lam Vong Cơ cũng nhìn a Uyển, chỉ bình đạm trần thuật: "Còn có vượt quá thời gian không về, ba lần phạm sai." Nên nói, quả nhiên là đứa nhỏ do Ngụy Anh nuôi dạy mà.
Ngụy Vô Tiện lên tinh thần, gần như đưa mặt giận dỗi đến trước mắt Lam Vong Cơ, "Vậy mới nói, chỉ là cùng nhau đi săn đêm, 'ngươi' vẫn có thể mở lòng từ bi mà, đúng không đúng không?" Nhớ tới tinh thần phạt hắn thiết diện vô tư, nói một không nói hai của Lam Trạm năm đó, Ngụy Vô Tiện cảm thấy, hiện giờ có thể lật ngược tình thế chút nào hay chút đó!
Mọi người: Phảng phất xem được vở kịch 'gian phi gièm pha' ngay tại chỗ.
Nhưng mà, còn chưa đợi 'hôn quân' bị mê hoặc hoàn toàn, thì bên kia đã truyền đến tiếng ho thật mạnh. Thúc phụ của 'hôn quân' ra oai, 'hôn quân', 'gian phi' không thể không tạm thời rút lui.
[Hai người đi khỏi hành lang dài, Ngụy Vô Tiện nhớ đến quãng thời gian khốn khổ khi mình chép phạt năm đó, trong lòng sinh ra cảm giác đồng bệnh tương liên, nói: "Chỉ duy trì động tác như thế đã đủ khó khăn, ngươi kêu ta đứng chổng ngược ta còn không chắc có thể viết được chữ. Ngay cả ngồi ta cũng không nhất định có thể viết được ngay ngắn." Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái, nói: "Đúng thật như thế."
Ngụy Vô Tiện biết y cũng nhớ tới quãng thời gian nhìn chằm chằm mình chép phạt đó, "Ngươi khi còn nhỏ cũng chép phạt như thế này sao?" Lam Vong Cơ nói "Cũng không". Ngẫm lại cũng phải, Lam Vong Cơ từ nhỏ chính là tấm gương trong đám đệ tử thế gia, mỗi một lời nói hành động đều vô cùng tiêu chuẩn như thế lấy thước đo, làm sao phạm sai lầm được? Nếu không phạm sai lầm, thì làm thế nào lại bị phạt?
Ngụy Vô Tiện cười nói: "Ta còn tưởng rằng lực cánh tay dọa người kia của ngươi là được luyện ra bằng cách này."
Lam Vong Cơ nói: "Không bị phạt. Nhưng cũng luyện ra bằng cách này."
Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên nói: "Không phải bị phạt vậy ngươi không có việc gì đứng chổng ngược làm chi?"
Lam Vong Cơ mắt nhìn thẳng nói: "Có thể tĩnh tâm." Ngụy Vô Tiện tiến đến bên tai y, âm điệu cuối câu nâng lên nói: "Vậy đến tột cùng là cái gì, khiến cho Hàm Quang Quân lạnh lùng băng sương tâm không tĩnh ha?"]
Lam Khải Nhân: "......" Đó chỉ là luyện tập thiền định, hoàn toàn không liên can tới ngươi!!
Mạnh Dao hiếm khi phân tâm, theo cách nói như thế, Nhị...... Trạch Vu Quân có lực tay lớn là cũng rèn luyện bằng cách này, chẳng lẽ cũng vì nguyên nhân đặc biệt gì mà 'tâm không tĩnh' sao? Loại hànhvi nhận vơ vào người này, thật sự là da mặt rất dày.
Ngụy Vô Tiện làm bộ không nhìn thấy biểu tình trong nháy mắt lại nghiêm túc kia của Lam Khải Nhân, đang tự hào vì chính mình mở ra bí mật về sức mạnh di truyền của người Lam gia, như vậy tính ra, lực cánh tay lấy làm tự hào của Hàm Quang Quân ít gì cũng có một phần công lao của hắn ở trong đó đấy nhé ~
Còn đang đợi đọc xuống tiếp, kết quả vừa thấy mấy dòng chữ phía dưới, lập tức 'phụt' một tiếng hơi phun ra, sau khi phun xong, người nào đó dưới mí mắt của Lam Vong Cơ điều chỉnh tốt biểu tình một lời khó nói hết, vẫy vẫy tay về phía một đám người ở phía sau, dùng giọng điệu không đứng đắn xưanay nói: "Kế tiếp 'Bổn lão tổ' lại sắp bùng nổ thần uy, mọi người đừng nghe lén nha!"
Lam Khải Nhân: "......"
Lam Hi Thần: "......" Yên lặng duỗi tay.jpg
Mọi người (chết lặng) làm động tác đã rất là thành thục: Thúc phụ của 'hôn quân' không địch lại nổi, ca ca của 'hôn quân' vẫn còn phải tiếp tục gánh nặng đường xa...... Loại chuyện này khi nào mới chấm dứt đây!
Nghe thấy tiếng sột sột soạt soạt ở phía sau đã xong, Ngụy Vô Tiện mới nhẹ nhàng thở ra, kết quả chếch tầm mắt sang một bên chính là nhìn thấy vành tai lại đỏ ửng của Hàm Quang Quân lạnh lùng như băng sương?
Nguỵ Vô Tiện hy sinh 'nhân phẩm' để che giấu bị làm cho tức cười rồi, nhướng mày liếc nhìn Lam'bình tĩnh tự nhiên' nào đó một cái. Thế nào, ngươi tưởng rằng kế tiếp lại có 'cua đồng' bò quá chứ gì?
[Lam Vong Cơ nhìn hắn, không nói lời nào. Ngụy Vô Tiện trong lòng đắc ý, nói: "Theo lời ngươi nói như vậy, từ nhỏ đã luyện lực cánh tay như thế, có phải ngươi đứng chổng ngược làm cái gì cũng được hay không?" Lam Vong Cơ nói: "Ừm."
Thấy y rũ mi mắt, làm như trả lời hơi có chút thẹn thùng, Ngụy Vô Tiện càng thêm không giữ mồm giữ miệng, nói: "Làm ta cũng có thể luôn?" Lam Vong Cơ nói: "Thử xem."
Ngụy Vô Tiện: "Ha ha ha ha ha ha...... Ngươi nói cái gì?"
Lam Vong Cơ: "Đêm nay thử xem."
Ngụy Vô Tiện: "......"]
Nghe được mấy câu có lẽ là một lần trêu ghẹo ngược thành công này của 'Lam Vong Cơ', không nói khí phách hăng hái, thì ít ra cũng có được vài phần xoay chuyển tình thế khiến người ta có cảm giác thành tựu đúng không?
Nhưng mà, giờ này khắc này trái tim Lam Vong Cơ đập như nổi trống, mặt tựa mây khói, lại là bị kích thích bởi lời nói cực kỳ thất lễ, cùng với lời khiển trách viết trên gương mặt đang dán sát trước mắt của Ngụy Vô Tiện kia, làm thế nào y có thể nói ra được...... lời nói như thế?!
Ngụy Vô Tiện vẫn còn đang ở đó 'ngấm ngầm hại người' một cách đầy trêu chọc, lẩm nhẩm lầm nhầm nói, "Ôi nam nhân, quả nhiên đều là chịu không nổi một khi đã trải qua 'thâm nhập'! Vẫn nhớ hồiđầu, bộ dáng với vẻ mặt người sống chớ gần, nói thêm một chữ cũng là lãng phí của người nào đó, còn trách cứ bổn lão tổ không biết xấu hổ chứ, bây giờ nhìn lại xem......"
Câu nói kế tiếp, bị dọa đến đột ngột nuốt trở về, sâu trong đôi mắt nhạt màu đang nhìn chằm chằm hắn bùng cháy lên hai ngọn lửa lớn, thấy thế nào cũng không giống như chỉ là hổ thẹn không chịu nổi, làm cho hắn bất giác thừa nhận một cách hèn nhát, "Ặc, Nhị ca ca chúng ta có chuyện gì cũng từ từ nói ~"
......
Nhiếp Hoài Tang là một trong những 'con cá lọt lưới', cho dù hắn chưa bao giờ xem Long Dương đông cung và thoại bản phu phu, cũng không tránh khỏi tưởng tượng một câu chuyện cấm trẻ em một vạn chữ ở trong đầu, so sánh ra, mấy cuốn sách độc bản trân quý kia của hắn quả thực quá yếu, được chưa!
Đợi tưởng tượng xong, mới hậu tri hậu giác mình là bạn bè, mấy suy nghĩ này đúng là không ổn, saukhi ở trong lòng thầm lặng thắp cho Ngụy huynh một loạt ngọn nến, Nhiếp nhị công tử nghĩ, hắn đã biết vào ngày đạo lữ đại điển của Hàm Quang Quân và Di Lăng lão tổ, mình nên chuẩn bị một phần quà kiểu gì rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]