Nhiếp Hoài Tang cảm thấy đại ca hắn khẳng định đến lúc này đã rất tức giận, bằng không làm thế nào nghe không rõ trọng điểm của câu nói như thế, trên đời có mấy ai bị đại ca bóp cổ còn không sợ? Trọng điểm là hắn mắng ngươi đó được chưa!
Nhưng cho dù trọng điểm của đại ca không đúng thế nào, cũng không có lý để người làm đệ đệ là hắn đây dùng danh nghĩa 'có lẽ có' để mắng trả thẳng mặt, đành hung hăng trừng mắt nhìn Mạnh Dao vừa nói ra lời bậy bạ, thầm nghĩ: Hãy đợi đấy!
* "Có lẽ có": thời Tống, Trung Quốc, gian thần Tần Cối vu cho Nhạc Phi là mưu phản, Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Tần Cối có căn cứ gì không, Tần Cối trả lời "có lẽ có". Về sau từ này dùng theo ý nghĩa bịa đặt không có căn cứ.
Ngụy Vô Tiện thấy ánh mắt thúc giục của Nhiếp Hoài Tang, cho rằng vị này là vẫn đang để ý đến lời nói hắn mới vừa đọc kia, đối mặt với vẻ mặt cau có của Nhiếp Hoài Tang, Ngụy Vô Tiện thực sựkhông có lòng dạ đi giải thích một câu, 'Không phải ta chửi'.
Vì thế mọi người còn đang than thở tiếc hận cho Tam Tôn, trong nháy mắt đã bị dời đi lực chú ý, Nhiếp Minh Quyết lại thay đổi một vẻ mặt khác, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Dao càng thêm quỷ dị vài phần.
Mạnh Dao:......
Nhiếp Hoài Tang:......
[Lam Hi Thần bị đẩy lảo đảo lùi lại vài bước, trong chớp mắt chưa hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, Lam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-nguoi-trong-ma-dao-to-su-cung-doc-ma-dao-to-su/2551416/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.