Chương trước
Chương sau
Rõ ràng Nhiếp Minh Quyết là dạy bảo Mạnh Dao ở phía sau mình, nhưng Lam Hi Thần cảm thấy chính mình cũng bị nhân tiện dạy bảo một phen, vẻ mặt chết trân giống vậy. Có lẽ nguyên do là Vong Cơ từ nhỏ quá mức tự giữ kỷ luật, hiếu học, một vài phương diện nào đó thật sự không thể thuyết phục, khó trách thường xuyên cảm thấy đại ca là người cùng thế hệ với thúc phụ, thật không hổ là đại ca.

Nhiếp Hoài Tang vừa thấy may mắn vì đại ca hắn có lẽ tạm thời không rảnh để quản hắn, lại vừa cảm thấy cho dù có dạy bảo thế nào đi nữa, cuối cùng khả năng thất vọng vẫn khá lớn.

Chính xác, người có lòng tự trọng, lúc làm cho nội tâm cường đại, thì có thể không sợ lời đồn đãi, không sợ khó khăn. Với vật ngoài thân, tự nhiên có thể đối mặt một cách bình tĩnh, có được thì vui mừng, mất đi cũng không oán, thì làm sao có thể tranh quyền đoạt lợi chướng khí mù mịt?

Chẳng qua, Mạnh Dao từ nhỏ đã khắc sâu một chấp niệm ở trong xương cốt, mà đại ca thì sao, lại là 'cường đại' quá mức, trong 'Vô Tự Thiên Thư', ân oán tình thù của Tam Tôn không phải đã nói rõ hết tất cả rồi đó sao? Đại ca không thể chỉ lo lắng cho bản thân nhiều một chút sao?

Trong mọi người, Kim Tử Hiên đối với chuyện này là xúc động sâu sắc nhất. Âm thanh đọc ra hành vi vô sỉ của Kim Quang Thiện, cùng với sự dạy dỗ khắt khe ân cần khuyên bảo của mẫu thân từ nhỏ, không ngừng xẹt qua trong đầu hắn, khiến cho hắn sắp chịu không nổi nữa. Chuyện của Mạnh Dao, hành vi xấu xa của Kim Quang Thiện phải chịu hơn phân nửa trách nhiệm, không chỉ với hắn, còn với những người khác...... những 'Mạc Huyền Vũ' này nọ, nếu như mình không phải là con vợ cả......

Ngón tay Giang Yếm Ly chạm vào hàng lông mày nhíu lại của Kim Tử Hiên, trên mặt cũng mang theo thần sắc lo lắng, Kim Tử Hiên nắm lấy tay nàng, tỏ ý không sao, chỉ là càng hạ quyết tâm trở về phải chỉnh đốn trên dưới trong tộc.

Hiểu Tinh Trần từ nhỏ chỉ học đạo ở trong núi, những thứ tiếp xúc chính là đạo pháp tự nhiên, thanh tĩnh vô vi, đối với những gì nghe thấy thật sự không thể hiểu nổi, sau khi lướt qua tất cả các loại sách vở trong đầu một lần vẫn không có kết quả, lựa chọn đi hỏi sự điệt - người có kinh nghiệm sống 'phong phú' hơn mình, cũng đều từng lăn lộn trong hoàn cảnh gian nan, tại sao sư điệt lại...... không tranh đấu với đời như thế chứ?

Ngụy Vô Tiện rất kinh ngạc, đây chính là lần đầu tiên có người nói về sự không có chí tiến thủ của hắn, một cách thoát tục được như thế, còn hỏi hắn nguyên nhân nữa.



Dưới ánh mắt cũng rất chú ý của những người khác, Ngụy Vô Tiện ngửa mặt tự hỏi trong một tích tắc, nghiêm mặt nói: "Bởi vì mẹ ta đã từng nói, làm người ấy hả, quan trọng nhất chính là vui vẻ ~" Đây có lẽ cũng là nguyên nhân cho nụ cười trời sinh của hắn, "Nếu vui vẻ là quan trọng nhất, thì cần gì phải vì mấy thứ sống không có được, chết không mang theo khiến mình mệt mỏi như vậy."

Không đợi Hiểu Tinh Trần hỏi lại, Ngụy Vô Tiện lại nói: "Lời của cha ta, ngược lại kế thừa một phần từ gia huấn của Giang gia, đại khái là một câu 'Giữ vững bản tâm'."

Hiểu Tinh Trần: Cũng không hỏi lệnh tôn từng nói cái gì.

Lam Khải Nhân: Trường Trạch huynh thì thôi, Tàng Sắc kia dạy con trai như thế à?

Mọi người: Sử dụng câu Nhiếp Hoài Tang nói, chênh lệch giữa người với người là rất lớn.

Mạnh Dao: Vui vẻ là cái quỷ gì......

[Thở dài một tiếng, Lam Hi Thần nói: "Thứ ba, ngươi đừng hòng giảo biện, trả lời ta, cái chết của Kim Tử Hiên, rốt cuộc có phải ngươi cố ý lên kế hoạch hay không!" Nghe thấy tên phụ thân của mình, Kim Lăng đang đỡ Giang Trừng trong nháy mắt mở to hai mắt nhìn. Lam Vong Cơ thoáng lên giọng, nói: "Huynh trưởng, ngươi tin tưởng hắn?" Lam Hi Thần vẻ mặt phức tạp, nói: "Ta tất nhiên không tin chuyện Kim Tử Hiên phá vỡ vụ chặn giết ở Cùng Kỳ Đạo một cách tình cờ, nhưng... trước hết cứ để hắn nói."

Kim Quang Dao biết liều chết không nhận là sẽ không được tin tưởng, cắn chặt răng, nói: "...... Kim Tử Hiên, xác thật không phải là ta tình cờ gặp mặt." Kim Lăng lập tức siết chặt nắm tay.

Kim Quang Dao lại nói: "Nhưng ta cũng tuyệt đối chưa từng cố ý lên kế hoạch tất cả những chuyện sau đó. Các ngươi cũng không cần tưởng tượng ta đa mưu túc trí hoàn toàn không sơ sót như vậy. Rất nhiều thứ căn bản là không thể khống chế, ta... sao có thể liệu sự như thần đoán được Ngụy Vô Tiện nhất định sẽ mất khống chế, Quỷ tướng quân nhất định sẽ đại khai sát giới?" Ngụy Vô Tiện lạnh lùng nói: "Vậy mà ngươi lại nói ngươi không tình cờ gặp hắn (Kim Tử Hiên)? Tự mâu thuẫn!" Kim Quang Dao nói: "Ta không phủ nhận là ta cố tình nói cho hắn biết vụ chặn giết ở Cùng Kỳ Đạo, nhưng ta chỉ nghĩ hắn và ngươi xưa nay không vừa mắt, lại đúng lúc gặp ngươi bị đường huynh của hắn gây phiền toái, ít nhiều cũng phải ăn chút khổ. Ta làm sao có thể dự kiến được Ngụy tiên sinh ngươi dứt khoát giết sạch tất cả mọi người ở đó?"

Ngụy Vô Tiện tức quá hoá cười: "Ngươi thật là......" Đột nhiên, Kim Lăng hét lớn: "Vì sao?!" Cậuđứng bật dậy từ bên cạnh Giang Trừng, hốc mắt đỏ lên, vọt tới bên người Kim Quang Dao hét lớn "Ngươi vì sao phải làm như vậy?!"

Nhiếp Hoài Tang vội vàng kéo Kim Lăng thoạt nhìn giống như sắp sửa đánh nhau với Kim Quang Dao. Kim Quang Dao hỏi ngược lại: "Vì sao ư?" Hắn quay sang Kim Lăng, nói: "A Lăng, vậy ngươi có thể nói cho ta, vì sao hay không? Vì sao ta đối với người khác luôn luôn là gương mặt tươi cười đón chào, cũng chưa chắc có được một phần sắc mặt tốt, mà phụ thân ngươi tự cao tự đại, ai nấy lại đổ xô chạy tới hắn? Ngươi có thể nói cho ta, vì sao đều là con trai của một người, phụ thân ngươi có thể thanh thản ở nhà cùng thê tử yêu quý nhất chơi đùa với con trai của mình, còn ta thì ở riêng với thê tử của mình lâu hơn một chút cũng không dám, ngay cả nhìn thấy con trai mình cũng đều sởn tóc gáy, còn phải bị chính phụ thân ruột thịt của mình coi như đương nhiên mà sai khiến làm ra loại chuyện này —— đi chặn giết một nhân vật cực kỳ nguy hiểm có thể phát cuồng bất kỳ lúc nào và điều khiển một hung - thi - lệ - quỷ đến tàn - sát cả một vùng!]

Lão tử là nhân vật cực kỳ nguy hiểm có thể phát cuồng bất kỳ lúc nào và điều khiển một hung - thi - lệ - quỷ đến tàn - sát cả một vùng á? Các ngươi không tới trêu chọc ta, lão tử đi tàn – sát ai hả? Dâng tới cửa còn trách ta sao?

Đối với Kim Quang Thiện hao tổn tâm trí muốn chặn giết hắn, Ngụy Vô Tiện đã không còn muốn tốn nhiều lời nữa, chỉ 'phi' một tiếng, thầm nghĩ: Sau khi trở về, để xem cái thứ đáng ghét kia còn rảnh rỗi tính kế chặn giết gì không.



Chỉ là 'Kim Quang Dao' này cũng không phải người - tốt - lành gì, cmn Kim Quang Thiện tính kế ngươi, có bản lĩnh thì bỏ đó không làm đi, một mặt buông trôi làm theo sự sai khiến của Kim Quang Thiện, một mặt lại hại Kim Tử Hiên là cái đạo lý gì? Đơn giản vẫn là không nỡ bỏ quyền lực và lối tắt do chữ 'Kim' mang lại mà thôi.

Đạp lên tính mạng người khác để dựng thang bò lên cao, trên đỉnh đó phong cảnh cho dù có đẹp thế nào, sơ sẩy một chút cũng sẽ bị ngã xuống, kết quả chỉ sợ rơi xuống còn thảm hại hơn người khác gấp nhiều lần.

Quá mức tức giận, lại nói với Kim Tử Hiên: "Có nghe thấy không, người ta chỉ muốn gây phiền phức cho ngươi, kết quả ngươi ngu ngốc nhận lấy phiền phức không nói, ngay cả can ngăn một trận chiến cũng không biết, đùng một cái đem sự việc ban đầu chỉ có khả năng 'thương vong' biến thành 'tử vong', rốt cuộc là có đầu óc hay không!"

Kim Tử Hiên đen mặt, rất muốn hung hăng mắng trở về, người cuối cùng mất khống chế có tư cách gì mà trào phúng mình. Nhưng ngẫm lại, kẻ vu hãm chính là người Kim gia, kẻ lên kế hoạch chặn giết chính là người Kim gia, cmn kẻ xong việc còn không biết xấu hổ kêu bắt trộm vẫn là người Kim gia, thật sự vô cùng mất mặt mũi, vì thế cái người bị hại là hắn đây chỉ có thể nuốt xuống một ngụm máu, trừng mắt nhìn một cái cắn răng câm miệng.

Lam Vong Cơ lại đề nghị thay đổi người đọc không có kết quả, chỉ đành trấn an Ngụy Vô Tiện không cam lòng thêm một lần nữa, nói: "Chuyện chặn giết, nội dung kể lại những gì xảy ra quá mức hỗn loạn, lời này của 'Liễm Phương Tôn' tất nhiên không phải toàn bộ sự thật, không cần quá mức treo ở trong lòng."

Ngụy Vô Tiện hừ một tiếng, xem như cho Lam Vong Cơ mặt mũi, không thèm tranh cãi nữa.

["Vì sao rõ ràng ngay cả sinh nhật cũng là chung một ngày, Kim Quang Thiện lại có thể trong cùng một ngày tự nhiên tổ chức yến tiệc mừng sinh nhật cho một đứa con trai, và trơ mắt nhìn thủ hạ của ông ta một cước đá đứa con trai khác từ Kim Lân Đài lăn xuống, từ bậc thang cao nhất, lăn xuốngđến bậc thấp nhất!" Hắn rốt cuộc tiết lộ ra hận ý che giấu thật sâu, chỉ là không phải đối với Kim Tử Hiên, không phải đối với Ngụy Vô Tiện, mà là đối với phụ thân của mình.

Ngụy Vô Tiện nói: "Đừng tìm cớ! Ngươi hận ai thì đi giết người đó, động tới Kim Tử Hiên làm gì?!"

Kim Quang Dao bình tĩnh nói: "Như ngươi thấy đó, ta giết hết rồi." Lam Hi Thần nói: "Hơn nữa lại còn dùng phương thức đó."

Khoé mắt Kim Quang Dao ngân ngấn nước, thẳng sống lưng quỳ trên mặt đất, mỉm cười nói: "Phải. Một con ngựa giống già phát tình khắp nơi, cách chết này là thích hợp nhất, không phải sao?" Lam Hi Thần quát: "A Dao!"

Mắng xong mới nhớ ra, y đã sớm đơn phương cắt đứt với Kim Quang Dao, không nên gọi hắn như vậy. Kim Quang Dao lại làm như không cảm thấy, vẻ mặt tự nhiên nói: "Nhị ca, ngươi đừng thấy ta bây giờ có thể sử dụng lời khó nghe như vậy để mắng ông ta, đối với người phụ thân này của ta, ta cũng đã từng ôm hy vọng. Đã từng chỉ cần là mệnh lệnh của ông ta, phản bội Ôn tông chủ cũng vậy, bảo vệ Tiết Dương cũng thế, diệt trừ kẻ trái ý cũng được, mặc kệ ngu ngốc bao nhiêu, người khác căm hận bao nhiêu, ta cũng sẽ đi chấp hành. Nhưng ngươi có biết điều làm ta hoàn toàn thất vọng là cái gì không? Ta hiện giờ muốn trả lời vấn đề thứ nhất của ngươi, không phải ở trong lòng ông ta, ta vĩnh viễn không thắng nổi một sợi tóc của Kim Tử Hiên, hoặc là mấy vết loét trên người Kim Tử Huân, không phải ông ta nhận Mạc Huyền Vũ trở về, cũng không phải sau này ông ta tìm mọi cách nhằm loại bỏ ta, mà là lần đó ông ta... nói ra lời tâm sự trong lòng đối với kỹ nữ hầu rượu bên cạnh.

"Tại sao một đại gia chủ tiêu tiền như nước như vậy lại không chịu bỏ ra một cái búng tay, chuộc thân cho mẫu thân ta chứ? Rất đơn giản, bởi vì phiền phức. Mẫu thân ta đợi nhiều năm như thế, ở trước mặt ta dệt nên nhiều nỗi khổ thân bất do kỷ vì ông ta như thế, thay ông ta nghĩ ra nhiều tình huống khó khăn như thế, nhưng nguyên nhân thật sự, lại chỉ là hai chữ: Phiền phức.



"Ông ta đã nói như vầy: 'Đặc biệt là nữ nhân đọc hơi nhiều sách một chút, luôn tự cho là mình cao hơn so với các nữ nhân khác, yêu cầu rất nhiều, nghĩ đông nghĩ tây không thực tế, phiền phức nhất. Nếu chuộc thân cho nàng ta tìm tới Lan Lăng, thì không biết còn phải dây dưa không dứt như thế nào. Để cho nàng ta thành thành thật thật ở yên tại chỗ đi, với điều kiện của nàng ta đoán chừng còn có thể tiếp tục nổi tiếng mấy năm, nửa đời sau cũng không lo chi phí ăn mặc.' 'Con trai hả? Haizz, đừngnhắc tới.'"

Trí nhớ Kim Quang Dao rất tốt, từng câu từng chữ kể lại như thế, người khác thậm chí có thể tưởng tượng ra biểu tình say khướt của Kim Quang Thiện khi nói mấy lời này. Hắn cười nói: "Nhị ca, ngươi xem, đứa con trai là ta đây chỉ đáng giá bốn chữ: 'Haizz, đừng nhắc tới'. Ha ha ha ha......"]

Đây chính là Mạnh Dao trong sự kiện ghi lại ở chương 'Ác hữu', đã được đọc khi bốn người vừa mớitới ư? Ngụy Vô Tiện rất bội phục chính mình, tuy rằng lúc ấy câu nói 'Kim Quang Thiện vì thế sẽ chết trong tay Kim Quang Dao' của hắn cũng không phải lời nói vu vơ, nhưng có cần phải chính xác như vậy hay không?

Hơn nữa có vẻ như, 'Kim Quang Dao' dưới sự sai khiến của Kim Quang Thiện, sau này hẳn là còn phải xử lý không ít chuyện xấu hổ khác nữa, cứ như vậy bị lợi dụng bố trí không nói, sau này phong cách hành sự nào đó cũng là cùng một loại... Rất nhiều lúc ấy mà, rớt vào chảo nhuộm thật ra cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là cảm giác tốt đẹp khi ở trong chảo nhuộm.

Tiết Dương nghe vậy, không quan tâm giống những người khác, trực tiếp kêu lên: "Cái gì? Chú lùnnhỏ nhà ngươi bảo vệ ta lại chỉ vì lời nói của gã họ Kim kia hả? Đã nói là 'ác hữu' đâu?"

Mạnh Dao sửng sốt, suy nghĩ lập tức bị kéo theo, Tiết Dương khi đó chính là có thể sửa chữa đượcÂm Hổ Phù, đại khái là không có Kim Quang Thiện ra lệnh, 'chính mình' chắc cũng sẽ không bỏ quên Tiết Dương đâu nhỉ?

Mọi người cũng nhìn chằm chằm vào cái gọi 'mệnh lệnh của Kim Quang Thiện' được nhắc đến trước đó —— phản bội Ôn tông chủ á? Nếu nói đến công trạng không thể xoá nhoà nhất của Liễm Phương Tôn, thì đó chính là chuyện nằm vùng ở Kỳ Sơn Ôn thị, chính tay đâm Ôn Nhược Hàn, hiện giờ xem ra, chẳng lẽ mấy lời lan truyền 'chân trong chân ngoài để tự bảo vệ mình' này nọ cũng không phải là tin đồn vô căn cứ gì hay sao?

Mạnh Dao chịu đựng ánh mắt nghi vấn của những người khác: Tự mình hố mình là cái cảm giác gìxem như ta đã biết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.