Vò rượu đã để lên bàn kia, không biết những người khác có nhớ hay không, nhưng Ngụy Vô Tiện đương nhiên là nhớ rõ, chỉ là bản thân đau lòng cho đạo lữ nhà mình, xét thấy tình hình hai lần say rượu trước đây của Lam Trạm, chỉ sợ thêm một lần nữa cũng là chỉ có hơn chứ không kém, đương nhiên không nỡ để Lam Trạm lại đi một chuyến nữa, tuy rằng đạo lữ tốt của mình vừa mới uy hiếp mình một phen......
Lam Vong Cơ cũng nghe được rất rõ ràng: Ngụy Anh đưa rượu, vui vẻ chịu đựng.
[Ai ngờ, bà chủ bĩu môi, nói: "Tìm bọn họ? Làm sao dám chứ." Ngụy Vô Tiện nói: "Ồ? Tại sao không dám?" Bà chủ nói: "Hai vị công tử các ngươi không phải là người Vân Bình Thành nên không biết, vùng đất Vân Mộng của chúng ta, đều thuộc quyền quản lý của Giang gia, tính tình của vị gia chủ đó rất kém, hù chết người ta. Thuộc hạ người ta đã sớm nói rồi, một thế gia quản lý cả một vùng đất rộng lớn như vậy, mỗi ngày xảy ra gần cả trăm vụ việc tiểu quỷ tiểu yêu này nọ chọc phá người linh tinh, nếu mỗi vụ việc đều lập tức phái người chạy đến xử lý, thì bận rộn đến mức nào? Không quậy đến mức có người chết thì không phải là lệ quỷ ác sát, không phải lệ quỷ ác sát thì mấy chuyện lông gà vỏ tỏi cũng đừng đi quấy rầy bọn họ." Bà căm giận nói: "Đây là chuyện quỷ quái gì, đợi chết người mới đi tìm bọn họ, vậy không phải đã muộn rồi hay sao!" Thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-nguoi-trong-ma-dao-to-su-cung-doc-ma-dao-to-su/2551360/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.