[Lam Vong Cơ gật đầu. Lúc này, Ôn Ninh nói: "Công tử, Vân Bình Thành là đi hướng này phải không?"
Ngụy Vô Tiện: "Cái gì?!"... Thình lình đuôi thuyền có người lên tiếng, sợ tới mức da đầu hắn nổ bùm ngay tại chỗ lăn một cái, quay đầu lại sợ hãi nói: "Tại sao ngươi ở đây?!" Ôn Ninh ngẩng mặt, ngơ ngác nói: "Ta? Ta vẫn luôn ở đây mà." Ngụy Vô Tiện nói: "Vậy tại sao không nói lời nào?" Ôn Ninh nói: "Ta thấy công tử và Hàm Quang Quân đang nói chuyện, cho nên ta không......" Ngụy Vô Tiện nói: "Vậy cũng phải phát ra tiếng động chứ??" Giơ mái chèo trong tay lên, Ôn Ninh giải thích: "Công tử, ta vẫn luôn chèo thuyền, vẫn luôn phát ra âm thanh mà, ngươi không nghe thấy sao?"
"......" Ngụy Vô Tiện xua tay nói: "Không để ý. Thôi đi thôi đi, đừng chèo nữa. Bên này ban đêm nước sông chảy xiết, không cần chèo cũng đi nhanh." Hắn lớn lên ở Vân Mộng, từ nhỏ đã vẫy vùng khuấy động khắp sông hồ ở vùng này, đương nhiên quen thuộc. Ôn Ninh nghe vậy vâng dạ, buông mái chèo, khép nép ngồi ở đuôi thuyền, cách hai người Lam Ngụy khoảng sáu thước (2m).]
Mọi người: Di Lăng lão tổ bị Quỷ tướng quân doạ sợ tới mức lăn một cái ngay tại chỗ? Không nghe lầm đấy chứ?
Ôn Ninh: Vô tội.jpg
Ôn Tình: "A Ninh một người lớn như vậy đứng ở trên thuyền ngươi cũng không nhận ra, trong mắt Ngụy Vô Tiện ngươi là chỉ có Hàm Quang Quân đúng không?"
Ngụy Vô Tiện: "...... Tình tỷ, đầu óc y sư của ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-nguoi-trong-ma-dao-to-su-cung-doc-ma-dao-to-su/2551354/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.