Nguỵ Vô Tiện lặng lẽ thở ra một hơi, cũng không ngẩng đầu nhìn ai, chỉ nắm chặt tay của Lam Vong Cơ, rồi tự cổ vũ tinh thần tiếp tục đọc xuống.
Dù sao hắn cũng đã thẳng thắn một lần rồi, chẳng qua mình trong sách lại bị vạch trần thêm lần nữa, trước lạ sau quen mà, không có gì ghê gớm. Sư tỷ vẫn ổn cơ mà, Giang Trừng cũng không yếu ớt như vậy... đâu nhỉ?
[Giang Trừng cúi đầu nhìn chằm chằm thanh kiếm sáng lấp lánh trong tay mình... Sau cuộc bao vây tiêu diệt ở Loạn Tán Cương... đã tự động phong kiếm từ lâu... Ôn Ninh nói: "Không phải đã giải trừ phong kiếm... Nếu đổi là người khác rút kiếm, thì đổi bất kỳ ai cũng không thể rút ra được". Trong đầu và trên mặt Giang Trừng là một mảnh hỗn loạn, "Vậy tại sao ta có thể rút ra được?" Ôn Ninh nói: "Bởi vì thanh kiếm này nhận ngươi là Nguỵ công tử... Hiện giờ viên kim đan vận chuyển linh lực trong cơ thể ngươi, là của hắn!".... Giang Trừng nói: "Ngươi câm miệng cho ta! Kim đan của ta... kim đan của ta là..." Ôn Ninh nói: "Là Bão Sơn Tán Nhân chữa trị cho ngươi". Giang Trừng nói: "Làm sao ngươi biết? Hắn ngay cả chuyện này cũng nói cho ngươi?"
Ôn Ninh nói: "Không có. Nguỵ công tử chưa từng nhắc đến một câu với bất kỳ người nào. Ta là chính mắt nhìn thấy... Ngay từ đầu ta đã ở trên ngọn núi đó". Trán Giang Trừng nổi đầy gân xanh, nói: "... Nói láo!" Ôn Ninh nói: "Ngươi nghe ta nói một chút xem có phải nói láo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-nguoi-trong-ma-dao-to-su-cung-doc-ma-dao-to-su/2551350/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.