"Nhưng, nhưng mà..." tay Nguỵ Vô Tiện đã không kềm được mà run rẩy lên, trong mắt cũng chứa đựng sự chết trân và bất lực. Nhưng mà, so với ngàn người chỉ trỏ mình, sư tỷ quan trọng hơn, sư tỷ quan trọng hơn á!
Giang Yếm Ly trả lời chém đinh chặt sắt, "Không có nhưng mà".
Tay Lam Vong Cơ dùng sức hơn, chú tâm bao bọc lấy hai cánh tay của Nguỵ Vô Tiện. Y biết, Giang cô nương đối với Nguỵ Anh mà nói, quan trọng như thế nào; Cũng hiểu rõ, thần trí mơ hồ như thế vào lúc đó, chỉ có Giang cô nương mới có thể thức tỉnh được Nguỵ Anh, nhưng ngược lại, nếu như sư tỷ thân thiết nhất gặp bất trắc gì dưới mắt Nguỵ Anh....
Lam Vong Cơ nhắm hai mắt lại, không dám nghĩ nữa.
Giang Trừng hốc mắt đỏ ngầu, nhịn không được vỗ một chưởng lên mặt đất. Lại là thế này! Phụ thân như thế, tỷ tỷ cũng như thế, rõ ràng ta mới là con trai ruột, đệ đệ ruột của các ngươi, tại sao không thay ta suy xét dù chỉ một lần chứ!
Y quay đầu nhìn Lam Hi Thần hiếm khi lộ vẻ chần chừ, hơi có chút do dự, căm hận nói: "Trạch Vu Quân, làm phiền tiếp tục". Dù sao a tỷ hiện giờ vẫn khoẻ mạnh ngồi bên cạnh, đã đọc tới đây rồi, cùng nó xem Nguỵ Vô Tiện nửa sống nửa chết như thế nào, không biết được lúc nào sẽ mất mạng, còn không bằng giải quyết dứt khoát sớm vượt qua cửa ải khó khăn, các món nợ khác, sau khi bọn hắn trở về có thể từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-nguoi-trong-ma-dao-to-su-cung-doc-ma-dao-to-su/2551302/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.