Nguỵ Vô Tiện quơ quơ hai bàn tay bị nắm chặt, lại nâng nâng cái chân bị bạn nhỏ a Uyển ôm, tâm tình rất tốt quay sang Lam Hi Thần, chỉ là câu nói 'Làm phiền' kia kẹt trong cổ họng nửa ngày mới bật ra được, nghẹn cười quay đầu lại, làm như chính mình cái gì cũng chưa nhìn thấy.
Lam Hi Thần thu hồi ánh mắt đặt lên phía bên kia của đệ đệ, ho khan một tiếng, trên Thiên Thư thạch quả nhiên lại có tiếp, tất nhiên là tiếp tục đọc xuống.
[Kim Tử Huân cao giọng nói: "Nguỵ Vô Tiện, ta cảnh cáo. Ngươi, lập tức giải trừ ác chú mà ngươi đã hạ, ta có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra, không truy cứu tính toán". Nguỵ Vô Tiện nghe được ngẩn người ra. Cho dù biết rõ sẽ bị cho là chống chế, hắn cũng cần phải hỏi rõ ràng, bật thốt lên: "Ác chú gì?" Quả nhiên Kim Tử Huân coi như hắn biết rồi còn cố hỏi, nói: "Ngươi còn dám giả ngu?" Gã đột nhiên kéo cổ áo của mình ra, gào rú lên: "Được, ta để cho ngươi xem, rốt cuộc là ác chú gì?" Trên ngực Kim Tử Huân, phủ đầy chi chít những cái vết loét lớn nhỏ! Những vết loét này nhỏ thì nhỏ như hạt mè, lớn thì lớn như hạt đậu nành, rải đều và rộng khắp trên thân thể gã, khiến người ta ớn lạnh.
Nguỵ Vô Tiện chỉ nhìn thoáng qua, nói: "Thiên sang bách khổng?"
Kim Tử Huân nói: "Không sai! Đúng là Thiên sang bách khổng!". Thiên sang bách khổng, chính là một loại nguyền rủa cực kỳ âm hiểm ác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-nguoi-trong-ma-dao-to-su-cung-doc-ma-dao-to-su/2551286/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.