[Ôn Ninh lại thấy sợ hãi, làm như nghĩ rằng lỗi của mình. Ôn Uyển vội kêu lên: "Ca ca!"
Nó nhấc hai cái chân ngắn ngủn muốn đuổi theo, Nguỵ Vô Tiện giơ tay túm nó lại kẹp dưới nách, nói: "Các ngươi ở đây chờ ta". Hắn ba bước chạy thành hai bước, đuổi kịp Lam Vong Cơ, nói: "Ngươi đi hả? Ta tiễn ngươi".
Lam Vong Cơ trầm mặc không nói. Ôn Uyển ở dưới cánh tay Nguỵ Vô Tiện, ngửa mặt nhìn y, nói: "Ca ca không ở chỗ chúng ta ăn cơm sao?" Lam Vong Cơ nhìn nó một cái, vươn tay chậm rãi xoa xoa đầu của nó.
Ôn Uyển cho rằng y sẽ ở lại, trên mặt hiện ra vẻ vui mừng, nhỏ giọng nói: "A Uyển nghe lén được một bí mật, bọn họ nói, hôm nay có rất nhiều món ăn ngon..." Nguỵ Vô Tiện nói: "Ca ca này trong nhà có cơm ăn rồi, không ở lại đâu".
Ôn Uyển "Ồ" một tiếng, vẻ thất vọng lộ ra ngoài, gục đầu xuống, không nói chuyện nữa.
Hai người kẹp một đứa nhỏ im lặng đi một đoạn đường, đến dưới chân núi Loạn Tán Cương, không hẹn mà cùng dừng chân lại, cũng không nói gì. Sau một lúc lâu, Nguỵ Vô Tiện nói: "Lam Trạm, vừa rồi ngươi hỏi ta, chẳng lẽ dự tính vẫn luôn thế này hay sao? Thật ra ta cũng muốn hỏi ngươi. Nếu không như vậy, ta còn có thể như thế nào".
Hắn nói: "Bỏ quỷ đạo không tu nữa? Vậy mấy người trên núi kia nên làm sao đây".
"Từ bỏ bọn họ sao? Ta làm không được. Ta tin rằng đổi lại là ngươi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-nguoi-trong-ma-dao-to-su-cung-doc-ma-dao-to-su/2551272/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.