Chương trước
Chương sau
[Ngụy Vô Tiện vào ngồi trong phòng, nói: "Gọi món ăn đi."

Lam Vong Cơ bị hắn ấn xuống ngồi trên chiếu, nhìn lướt qua thực đơn món ăn, nói: "Ngươi gọi."

Ngụy Vô Tiện nói: "Ta mời ngươi ăn cơm, đương nhiên là ngươi gọi. Thích ăn món gì gọi món đó, không cần khách khí." May mắn mới vừa rồi không mua mớ khoai tây nảy mầm độc hại kia, có tiền để trả. Lam Vong Cơ cũng không phải là người hay đùn đẩy tới lui, suy nghĩ một lát rồi gọi món. Ngụy Vô Tiện nghe y không mặn không nhạt gọi vài món ăn, cười nói: "Ngươi được nha Lam Trạm, ta cho rằng người Cô Tô các ngươi đều không ăn cay. Khẩu vị của ngươi còn rất nặng như thế. Uống rượu không?" Lam Vong Cơ lắc đầu, Ngụy Vô Tiện nói: "Ra bên ngoài vẫn giữ quy củ như vậy, không hổ là Hàm Quang Quân. Vậy ta sẽ không gọi phần của ngươi."]

Ôn Tình ngẩn người ra, có tiền để trả? Vậy khoai tây cần mua, không phải, củ cải cần mua thì sao?

Khoai tây: Có một tên họ Nguỵ, hắn không phải thật tình muốn mua ta lắm (。_。)

Nói hay nói giỏi rằng phải tính toán tỉ mỉ, phải tiết kiệt đâu? Cứ thế lấy tiền tới tiệm ăn mời người ta ăn cơm? Mọi người khinh bỉ, bọn họ coi như nhìn thấy rõ rồi, Nguỵ Vô Tiện ở Loạn Tán Cương cũng chỉ có tác dụng là trấn áp âm sát, mọi chuyện khác đều là đang kéo chân sau gây rối loạn thôi đúng không.



Nguỵ Vô Tiện khẽ huýt sáo, làm như không nhìn thấy biểu tình của mọi người, so sánh ra, đương nhiên mời Lam Trạm ăn cơm quan trọng hơn, hơn nữa, nếu như nhớ không lầm, phía trước cũng đã từng nhắc tới, bữa cơm này cuối cùng vẫn là Lam Trạm trả tiền.

Lam Hi Thần rất muốn làm sáng tỏ một chút, người Cô Tô bọn họ, đặc biệt là Vân Thâm Bất Tri Xứ, thật sự là ăn uống thanh đạm, cũng không ăn cay, chỉ là tại sao lại có dự cảm không ổn là thói quen ăn uống này sẽ bị phá vỡ nhỉ?

Giang Yếm Ly: Coi bộ a Tiện ở Vân Thâm cũng có thể sống khá tốt.

Hiểu Tinh Trần: Lòng dạ của sư điệt... thật là bao la.

Tống Lam thoáng nhìn Hiểu Tinh Trần: May mắn vị Hàm Quang Quân này không đồng ý uống rượu.

[Ôn Uyển ngồi ở cạnh chân Lam Vong Cơ, từ từ đem thanh kiếm gỗ nhỏ và những món đồ chơi khác ở trong túi bày lên trên chiếu, yêu thích không rời tay mà kiểm kê. Ngụy Vô Tiện xem nó cọ tới cọ lui bên cạnh Lam Vong Cơ, làm cho Lam Vong Cơ uống chén trà cũng không tiện, huýt sáo một tiếng, nói: "A Uyển, lại đây." Ôn Uyển nhìn nhìn Nguỵ Vô Tiện mới hôm trước chôn nó dưới đất như trồng củ cải, rồi lại nhìn nhìn một đống lớn đồ chới mới vừa được Lam Vong Cơ mua cho, mông không xê dịch, trên mặt lại thành thật viết hai chữ to: "Không muốn". Ngụy Vô Tiện nói: "Lại đây. Ngươi ngồi ở đó làm phiền người ta."

Lam Vong Cơ thì nói: "Không sao. Cứ để nó ngồi." Ôn Uyển vui mừng lại ôm lấy chân y. Lần này là ôm đùi. Ngụy Vô Tiện xoay chiếc đũa trong tay bay vun vút, cười nói "Có sữa thì là mẹ, có tiền thì là cha. Nhẽ nào lại thế chứ".

Rất nhanh đồ ăn và rượu đều được dọn lên, cả một bàn đồ ăn rực rỡ, còn có một chén chè ngọt Lam Vong Cơ gọi riêng cho Ôn Uyển. Ngụy Vô Tiện gõ chén vang lên mấy tiếng, Ôn Uyển vẫn cúi đầu, cầm hai con bướm, lẩm bẩm lầm bầm, lúc thì giả làm con bên trái thẹn thùng nói "Ta...... Ta rất thích ngươi", lúc thì giả dạng làm con bên phải vui sướng nói "Ta cũng rất thích ngươi!", Một mình đóng vai hai con bướm, chơi rất là vui vẻ. Ngụy Vô Tiện nghe xong, cười đến thở không nổi, ngã nghiêng ngã ngửa nói: "Cmn, A Uyển, ngươi còn nhỏ tuổi mà học ai, gì mà thích ta thích ngươi, ngươi biết cái gì gọi là thích sao? Đừng đùa nữa, lại đây ăn. Vị cha mới của ngươi gọi cho ngươi, đồ ngon nè."

Ôn Uyển lúc này mới cất con bướm nhỏ vào túi, bưng chén lên cầm chiếc muỗng nhỏ ngồi bên cạnh Lam Vong Cơ múc chè ăn. Lúc trước Ôn Uyển bị giam cầm ở Kỳ Sơn, sau đó lại chuyển tới Loạn Táng Cương, thức ăn ở hai nơi đều một lời khó nói hết, chén chè này đối với nó mà nói đã xem như là món ăn mỹ vị hiếm quý, ăn hai miếng đã dừng không được nữa, nhưng mà vẫn biết lóng ngóng cầm chén đưa cho Ngụy Vô Tiện, giống như hiến vật quý nói: "...... Tiện ca ca... Ca ca ăn."

Ngụy Vô Tiện vẻ mặt hưởng thụ nói: "Ừm, không tồi, còn biết hiếu kính ta."]

Nghe nhận xét của Nguỵ Vô Tiện đối với a Uyển, trong không gian loáng thoáng nghe thấy vài tiếng cười.

Nếu a Uyển có thể nghe và nói rõ được chuyện gì đang xảy ra, thì nhất định sẽ biện bạch cho bản thân mình: Một người coi nó như món đồ chơi để tìm niềm vui, một người mua đồ chơi gọi chè cho nó, bất kể là đứa nhỏ nào cũng sẽ thích người sau hơn đúng không? Người lớn các người không biết tự kiểm điểm mình một chút sao?

Có lẽ là những 'trò vui' Nguỵ Vô Tiện chọc ghẹo đứa nhỏ quá khiến người ta giận sôi, cho nên sau khi cười xong, bọn họ đều cảm thấy hành vi bám dính Lam Vong Cơ của tiểu a Uyển vô cùng thông minh, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy, huống chi sau đó không phải còn biết chia sẻ chè với Nguỵ Vô Tiện đó sao, đã rất hiểu chuyện còn rất hiếu thuận.

Nguỵ Vô Tiện: Ta nói rất đúng trọng tâm được chưa.

Liếc mắt qua nhìn a Uyển hiện giờ chẳng hiểu bất kỳ chuyện gì, nhận được một nụ cười ngây thơ hồn nhiên, khẽ ho một tiếng, cũng rất hưởng thụ mà không tính toán, còn cảm thấy tốt đẹp mà cho rằng a Uyển được hắn dạy dỗ không tồi, không nghe thấy đoạn 'Ta thích ngươi' rất có phong thái Di Lăng Lão Tổ (?) đó sao?

Giang Trừng: Lại một đứa nhỏ ngây thơ bị độc hại.

Nhiếp Hoài Tang: Đã từng thấy xoay cây sáo, bây giờ nghe đến xoay chiếc đũa, yên lặng chờ xoay cây chổi xuất hiện ~ Chờ mong.jpg

[Lam Vong Cơ nói: "Ăn không nói".

Vì để Ôn Uyển nghe hiểu, y lại dùng lời trực tiếp nói lại một lần: "Ăn cơm không được nói chuyện".

Ôn Uyển vội vàng gật đầu, vùi đầu ăn chè, không nói lời nào. Nguỵ Vô Tiện càm rà,: "Lý nào lại thế, lời của ta nói mấy lần nó mới nghe, lời ngươi nói vừa nghe nó đã làm theo, thật là lý nào lại thế".

Lam Vong Cơ nhàn nhạt nói: "Ăn không nói. Ngươi cũng vậy". Nguỵ Vô Tiện cười tủm tỉm ngửa đầu uống một ly, cầm ly rượu trong tay ngắm nghía, nói: "Ngươi thật đúng là... bao nhiêu năm cũng bộ dạng như thế không chút thay đổi. Nè, Lam Trạm, lần này ngươi tới Di Lăng săn cái gì vậy? Nơi này ta quen thuộc, hay là ta chỉ đường cho ngươi?"

Lam Vong Cơ nói: "Không cần". Thế gia thường có những nhiệm vụ bí mật không tiện nói với người ngoài, bởi vậy Nguỵ Vô Tiện cũng không truy hỏi thêm, nói: "Hiếm khi gặp được người quen trước kia, mà vẫn không tránh né ta, mấy tháng này thật là nghẹn chết ta. Gần đây bên ngoài có chuyện đại sự gì không?" Lam Vong Cơ nói: "Đại sự như thế nào".

Nguỵ Vô Tiện nói: "Ví dụ như gia tộc nào mới xuất hiện, nhà nào xây dựng thêm tiên phủ, những nhà nào liên minh gì đó. Nói chuyện phiếm ấy mà, tâm sự chơi thôi". Sau khi hắn và Giang Trừng giả vờ đoạn tuyệt rất lâu rồi không nghe thấy tin tức và động tĩnh gì mới ở bên ngoài, cùng lắm chỉ nghe mấy chuyện tán gẫu thượng vàng hạ cám ở thị trấn nhỏ.]

Ôn Ninh từ nãy giờ luôn chơi đùa cùng mấy đứa nhỏ: Có thể khiến a Uyển nghe lời như vậy, Cô Tô Lam thị chăm trẻ nhỏ (!!) thật đúng là danh bất hư truyền.

Lam Khải Nhân nhắm mắt lại nghe tới khúc này, ngoại trừ những sự việc đau lòng sau đó, rốt cuộc đã nghe được vài chuyện hài lòng. Vong Cơ lời nói và việc làm đều mẫu mực như thế, hoàn toàn có thể làm hình mẫu cho người khác noi theo, nhưng mà....

Lam Khải Nhân & Lam Hi Thần: Nhà chúng ta không có nhiệm vụ bí mật như vậy!!

Nguỵ Vô Tiện nghĩ thầm, lúc trước ở cùng với Lam Trạm, chỉ cảm thấy nghẹn khuất nặng nề, bây giờ bạn bè xa lánh, phạm vi hoạt động bó hẹp, lại có thể cùng y ngồi xuống nói chuyện tán gẫu, đây thật sự là... tại sao 'mình' lại không hề có cảm giác cơ chứ.

Bất quá, như vậy xem ra, sau này thật sự có thể mang a Uyển về Vân Thâm Bất Tri Xứ, cũng nhất định có thể được giáo dục rất tốt. Ừ, hình như vốn cũng không tệ, sau này Tư Truy chính là người nổi bật trong đám tiểu bối đó.

Nhưng mà thức ăn của Vân Thâm, so với giam cầm của Kỳ Sơn, với lại ăn uống trên Loạn Tán Cương, thật sự không cái nào tốt hơn cái nào nhỉ, đúng là một đứa nhỏ đáng thương.

Cái gì? Bản thân hắn sau này có đáng thương không? Lam Trạm biết rõ sở thích của hắn như lòng bàn tay như thế, chắc cũng sẽ không để cho hắn ăn nhiều 'đắng' như vậy đâu nhỉ? Ừ, đại khái... sẽ vi phạm lệnh cấm mắt nhắm mắt mở cho hắn đi xuống núi chứ ha?

Kim Quang Dao cười cười, giả bộ đoạn tuyệt sao? Tuyên bố đào tẩu, đánh đến lòi ruột cả ra, từ đệ tử thế gia phong quang vô hạn lưu lạc đến tình trạng này, đoạn tuyệt thật sự bất quá cũng đến thế.

Mặc dù Tam Độc Thánh Thủ và Di Lăng Lão Tổ âm thầm thân thiết với nhau như cũ thì sao? Lòng tin tựa như một tờ giấy, đã nhăn nhúm, cho dù có thể vuốt thẳng, cũng không thể khôi phục như ban đầu.

Cho nên, giả bộ một thời gian, Vân Mộng Giang thị xung phong, dẫn tứ đại gia tộc bao vây tiêu diệt Loạn Tán Cương, cũng không coi là chuyện lạ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.