Nguỵ Vô Tiện đang liều mạng nhìn chằm chằm Nhiếp Hoài Tang, một bộ tỏ ra nếu không nhìn trừng trừng cho đến khi hắn thủng một lỗ thì không tha.
Nhiếp Hoài Tang, ta nhìn lầm ngươi ~
Lam Hi Thần - người cầm chịch – ho nhẹ một tiếng, đọc tiếp chương sau, chưa đến lúc kết thúc mà, tại sao không ai thèm để ý hết vậy?
Nguỵ Vô Tiện hừ nhẹ một tiếng, tạm thời buông tha Nhiếp Hoài Tang.
Sao có thể không thèm để ý? Hắn để ý hơn tất cả mọi người! Chính mình, sư tỷ Kim Tử Hiên, còn có những người khác, rốt cuộc làm thế nào đi đến ngõ cụt không thể cứu vãn?
Nhiếp Hoài Tang bị trừng đến nỗi tim không đập thở không nổi nhưng vẫn đang trộm cười: Đa tạ Hi Thần ca ca.
[Chương 17: Hán quảng]
Nam hữu kiều mộc, bất khả hưu tư; Hán hữu du nữ, bất khả cầu tư. (Phía nam có cây cao to, nhưng không thể nghỉ ngơi bên dưới; Sông Hán có cô gái bơi lội, nhưng không thể mong nhớ nàng).
Hán chi quảng hĩ, bất khả vịnh ti; Giang chi vĩnh hĩ, bất khả phương ti. (Sông Hán rộng vậy, không thể bơi qua; Trường Giang dài như vậy, không thể dùng bè xuôi theo).
(Mấy câu thơ trên trong bài thơ Hán Quảng 1 nói về tình yêu đơn phương)
Chỉ đọc hai chữ 'Hán quảng' này, là Lam Hi Thần đã biết, chương này chắc là viết về chuyện của Vong Cơ và Nguỵ công tử rồi.
Vốn tưởng rằng hai người khó vượt qua được vực sâu ngăn cách, Vong Cơ sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-nguoi-trong-ma-dao-to-su-cung-doc-ma-dao-to-su/2551259/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.