[Nghe vậy, trên gương mặt chữ điền của Kim Quang Thiện, hiện lên một tia thẹn quá hoá giận. Sau Xạ Nhật Chi Chinh, sự phê bình kín đáo của các đại thế gia đối với việc tu quỷ đạo của Nguỵ Vô Tiện dần dần tăng lên. Ông ta nhắc tới Âm Hổ phù ở đây, vốn là có ý muốn uy hiếp Nguỵ Vô Tiện một chút, nhắc nhở hắn là ngươi còn có điểm yếu đó... Ai ngờ Nguỵ Vô Tiện này nói chuyện trần trụi, tàn khốc như thế, ông ta tuy từ lâu đã âm thầm có suy nghĩ tiếp nhận vị trí Ôn thị này, nhưng trước nay không ai dám vạch trần một cách rõ ràng sáng sủa như thế, còn thêm vào sự chế giễu. Một khách khanh bên phải ông ta quát lên: "Nguỵ Vô Tiện! Ngươi làm sao dám nói thế!"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ta nói sai sao? Ép người sống làm mồi nhử, hơi không nghe theo thì tìm mọi cách chèn ép, như thế có khác gì Kỳ Sơn Ôn thị không?" Một khách khanh khác đứng dậy: "Đương nhiên khác nhau. Ôn cẩu làm nhiều việc ác, rơi vào kết cục như vậy vốn là bọn chúng bị trừng phạt đúng tội. Chúng ta bất quá ăn miếng trả miếng, để cho bọn chúng nếm đủ hậu quả xấu mà tự bọn chúng đã gieo, có gì mà phải chỉ trích?". Nguỵ Vô Tiện nói: "Ai cắn ngươi thì ngươi đòi người đó trả, Ôn Ninh này trên tay chưa từng dính qua chút máu nào, chẳng lẽ các ngươi còn muốn nghĩ đến tội liên đới luôn sao?" Một người nói: "Nguỵ công tử, ngươi nói trên tay bọn chúng không dính máu thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-nguoi-trong-ma-dao-to-su-cung-doc-ma-dao-to-su/2551242/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.