Câu nói 'sợ chó' kia của Nguỵ Vô Tiện, Giang Trừng cũng nghe thấy, cảm thấy rất không tưởng tượng nổi, Nguỵ Vô Tiện thế này là sợ hãi đến mức độ nghiêm trọng hơn à? Nơi này không có chó, cũng không nghe thấy tiếng chó sủa, làm sao bị doạ thành ra dáng vẻ này?
Chẳng lẽ chỉ là nhớ đến sự việc năm đó, cũng cực kỳ sợ hãi sao? Giang Trừng mang theo vài phần chột dạ, muốn nói xin lỗi và nói chút gì đó, nhưng mà lại nhìn thấy tên nhóc này hoàn toàn bị Lam Nhị ôm chặt không một kẽ hở, cộng thêm nụ cười ngớ ngẩn hở mười cái răng trên mặt, lập tức cảm thấy không nhìn được nữa, trong lòng hung hăng mắng mình một câu xen vào việc người khác!
Giang Trừng: Lại kiếm cớ trêu chọc Lam Nhị một lần nữa (`_′)
Mọi người vây xem:....
Dù sao cũng lừa gạt qua được rồi, Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ. Chỉ là giờ phút này hắn đang cúi đầu, không dám liếc mắt nhìn về phía sư tỷ Giang Yếm Ly một cái.
[Không biết ôm trên cây bao lâu, bỗng nhiên, Nguỵ Vô Tiện nghe thấy xa xa có người mềm như bông mà gọi tên hắn. Giọng nói càng lúc càng gần, chẳng mấy chốc, một thiếu nữ mặc bạch y cầm theo ngọn đèn xuất hiện dưới tàng cây... Giang Yếm Ly nói: "Là a Anh phải không? Ngươi chạy lên trên đó làm gì?" Nguỵ Vô Tiện tiếp tục im lặng không lên tiếng. Giang Yếm Ly giơ đèn lồng lên, nói: "Ta nhìn thấy ngươi rồi. Giày ngươi rớt dưới tán cây".
Nguỵ Vô Tiện cúi đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-nguoi-trong-ma-dao-to-su-cung-doc-ma-dao-to-su/2551232/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.