Chương trước
Chương sau
Đúng vào lúc này, hai luồng kiếm quang bay tới, lại là Kim Quang Dao và Lam Hi Thần tới. Lam Vong Cơ nói: "Huynh trưởng". Lam Hi Thần ngạc nhiên nói: "Vong Cơ, ngươi tại sao cũng ở đây?"

Kim Quang Dao thì nói: "Chư vị, bên đây lại là có tình huống gì?"

Hắn vừa tới, lửa giận nghẹn ở trong lòng hai người đều trong phút chốc tìm được đối tượng để phát tiết.... Kim phu nhân mắng "Ngươi còn cười! Xảy ra chuyện lớn như vậy ngươi làm thế nào còn không biết xấu hổ mà cười! Đây chính là đại hội săn bắn do ngươi xử lý đó, đồ vô dụng!"

.... Kim Quang Dao không nói, Kim Tử Huân nói: "Một phần ba con mồi của toàn bộ khu vực săn bắn Bách Phượng Sơn đã không còn, hơn 5000 người còn lại săn thứ gì?!" Gã nhân cơ hội  lừa gạt để thoát khỏi việc xin lỗi Nguỵ Vô Tiện, còn muốn mắng tiếp, Lam Hi Thần lại nói: "Liễm Phương Tôn đã ra tay sắp xếp mở rộng phạm vi khu vực săn bắn, xin chư vị tạm thời đừng nóng nảy".

Trạch Vu Quân lên tiếng Kim Tử Huân tự biết nói nữa không ổn, cũng không tiện lại phát hoả với Kim Quang Dao, ném cung tên xuống đất, cười lạnh nói: "Lần đi săn này quả thực là một trò khôi hài! Thôi, không tham gia cũng thế, ta rút lui".

Kim Quang Dao sửng sốt, nói: "Tử Huân, lập tức sẽ sắp xếp xong, nhiều nhất đợi thêm nửa canh giờ...."

Diêu tông chủ cũng nói: "Kim công tử, không cần phải thế mà!" Kim Tử Huân nói: "Săn bắn đã không còn chút công bằng nào, còn chờ cái gì mà chờ? Xin thứ lỗi không thể phụng bồi!". Dứt lời liền muốn dẫn tu sĩ thủ hạ ngự kiếm rời đi, Kim Quang Dao vội vàng đi tới khuyên nhủ, vài người ồn ào muốn đi cùng Kim Tử Huân.... Lập tức hỗn loạn thành một nùi.]

Xí, một đám bắt nạt kẻ yếu.

Nguỵ Vô Tiện trong lòng liên tục mắng những kẻ này là chó, cắn người không được thì kêu gào điên cuồng, khiến người ta vô cùng ghê tởm. Đến khi mắng mấy lần rồi lại vội vàng phi phi vài tiếng, bọn hắn còn lâu mới có mấy con chó đáng sợ như thế!!

Nguỵ Vô Tiện vỗ ngực mấy cái, chính mình vậy mà lại bất giác mắng mấy lần bằng cái gì kia, thật là doạ chết người. Đều là lỗi của đám người này, đặc biệt là tên Kim Tử Huân!

Nhiếp Hoài Tang nói: "Cho nên sau đó, Kim Tử Huân kia cũng không xin lỗi Nguỵ huynh sao?"

Nguỵ Vô Tiện khinh thường, "Thôi bỏ đi, còn có thể bắt loại người này xin lỗi sao? Ta không tin người vô sỉ như thế có thể có vài phần thật lòng xin lỗi, khỏi làm bẩn lỗ tai ta".

Nhiếp Hoài Tang mắng trong bụng, nội dung mới đọc vừa rồi, lúc ấy ngươi không phải là nghĩ như vậy nha, nếu không phải có Giang tỷ tỷ ở đó, sợ là đã đánh nhau với mấy người đó đến đổ máu. Bất quá, cũng chỉ nghĩ vậy thôi, dù sao hiện giờ Nguỵ Vô Tiện xem ra đã ôn hoà hơn lúc ở Bách Phượng Sơn nhiều, nhưng tóm lại ngươi vẫn là cái người kia sao.

Nhiếp Hoài Tang chỉ là nghĩ nghĩ, nhưng bản thân Nguỵ Vô Tiện ngược lại nhếch khoé miệng lên, nói với Kim Quang Dao: "Liễm Phương Tôn, Kim Tử Huân kia trước mặt người khác đối xử với ngươi như vậy, tại sao ngươi chưa bày vài thứ ngáng chân hắn vậy? Có muốn hai ta liên thủ không, cho hắn một bài học thấy máu?"

Kim Quang Dao cũng không mắc mưu, "Tử Huân cũng là con cháu dòng chính, chướng mắt với một đứa con riêng nửa chừng vào nhà như ta là rất bình thường, trên Kim Lân Đài nhiều người giống như thế, nếu mỗi người đều phải sắp đặt để ngáng chân, chỉ sợ ta sẽ bận đến mức xoay mòng mòng". Chẳng qua quân tử báo thù mười năm chưa muộn, sớm muộn gì hắn cũng sẽ trả lại đầy đủ mà thôi. "Liên thủ càng là nói đùa, Nguỵ tiên sinh muốn giết ai, làm gì còn cần phải liên thủ chứ?"

Nguỵ Vô Tiện thầm mắng Kim Quang Dao này thâm hiểm, một chút cũng không mắc mưu không nói, lại còn chỉ vài câu ngắn ngủi đã đưa từ 'bài học' nâng lên đến mức 'giết người' rồi, mồm mép thật sự không phải trơn tru bình thường!

Kim Tử Hiên vẫn đang thấp thỏm không thôi vì sự kiện sắp tới: Hai người các ngươi, có phải coi ta không tồn tại hay không??

[Giang Yếm Ly lắc lắc đầu, nói với Kim phu nhân: "Kim phu nhân, gây cho ngài thêm phiền toái".

Kim phu nhân xua tay nói "Ngươi với dì mà nói thêm phiền toái cái gì, ngươi muốn mắng tiểu tử ngốc Tử Huân kia thì cứ việc mắng, ta mặc kệ nó. Nếu vẫn chưa hết giận thì ta giúp con đánh nó". Giang Yếm Ly nói: "Không cần không cần.... Vậy, con đi về trước".

Kim phu nhân vội nói: "Ta kêu Tử Hiên đến đưa chúng ta về".... Giang Yếm Ly thấp giọng nói: ".... Con có lời muốn nói với a Tiện, hắn đưa con trở về được rồi". Đuôi mày Kim phu nhân nhướng lên, đánh giá Nguỵ Vô Tiện vài lần, ánh mắt hơi mang vẻ cảnh giác....

Giang Yếm Ly nói: "A Tiện là đệ đệ của con". Kim phu nhân nói: "A Ly, nhưng con ngàn vạn lần đừng nóng giận nha. Con nói với ta thằng nhóc chết tiệt vừa cứng đầu vừa thối tha này lại làm chuyện ngu xuẩn gì, ta kêu nó nhận tội với con".

Giang Yếm Ly lắc đầu nói: "Thật sự không cần. Kim phu nhân. Đừng miễn cưỡng y".... Nguỵ Vô Tiện gật đầu: "Xin lỗi không hầu được, Kim phu nhân". Hắn và Giang Yếm Ly khom lưng chào một hồi, xoay người định rời đi, Kim phu nhân liều mạng kéo tay Giang Yếm Ly không cho nàng đi, đang giữa lúc lôi lôi kéo kéo, bỗng nhiên Kim Tử Hiên chạy vội tới, la lớn: "Giang cô nương!!"

Nguỵ Vô Tiện làm bộ không nghe thấy, kéo Giang Yếm Ly nói: "Sư tỷ đi nhanh".

Kim Tử Hiên lại hô: "Không phải Giang cô nương!!!". Lần này bất kể thế nào cũng không thể giả bộ không nghe được, Nguỵ Vô Tiện đành phải cùng Giang Yếm Ly quay đầu lại. Ngay cả đám người Kim Tử Huân ồn ào bên kia cũng bị thu hút sự chú ý lại đây.... Kim Tử Hiên vọt lên vài bước, làm như muốn đuổi theo nhưng rồi dừng lại... Thở hổn hển mới hơi, trán nổi đầy gân xanh.

Sau một lúc lâu, y đột nhiên hét lớn: "Không phải Giang cô nương! Không phải mẫu thân của ta! Không miễn cưỡng, ta không miễn cưỡng một chút nào!!" Nghẹn một lát, y lại gào lên: "Là ta! Là bản thân ta! Là ta muốn nàng tới!!!"

Giang Yếm Ly: "....."

Nguỵ Vô Tiện: "....."

Kim phu nhân: "....."

Kim Tử Huân: "....."

Rống xong mấy câu này, gương mặt trắng nõn của Kim Tử Hiên trong nháy mắt biến thành màu đỏ tươi gần như muốn nhỏ máu. Y thất tha thất thểu lùi về sau vài bước vịn vào một thân cây mới đứng vững, ngẩng đầu thì thấy ngây ngẩn cả người, giống như là mới phát hiện ra nơi này còn có rất nhiều người..... Dại ra một hồi thật lâu, đột nhiên phản ứng lại, la lên một tiếng, cất bước chạy như điên.]

Tuy rằng đoạn này là do mình đọc ra, nhưng Nguỵ Vô Tiện cảm thấy, cái bộ dạng hoảng hốt lúc ấy của Kim Tử Hiên, bị hắn đọc ra rất là sống động trước mắt, bất quá vì mặt mũi của sư tỷ nên không cười ra tiếng thôi, nắm tay thành quyền nhưng rồi nhịn không được đấm xuống đất mấy cái, rốt cuộc đã kềm được vài cơn muốn cười như điên của mình.

Những người khác cũng bị đưa vào tình trạng giống vậy, sắc mặt biến hoá nhiều lần, nhưng vẫn liều mạng kềm chế.

Kỳ thật, nếu chỉ là bày tỏ nỗi lòng, cho dù là ở nơi đông người, thì sau này cũng sẽ chỉ lưu truyền giai thoại phu thê tình thâm, nhưng mà, ai lại thổ lộ như vị Kim công tử này, biểu hiện không rõ ràng, nói thì chẳng đâu vào đâu, cuối cùng người vây xem còn chưa có phản ứng gì, đương sự trái lại đã la lên một tiếng rồi bỏ chạy như điên.

Thật sự, không cười không được cho nên giả bộ thờ ơ.

Nhưng mà, vẫn là kềm chế thôi, dù sao lúc này Kim công tử cũng đỏ bừng mặt mày rồi, vẻ mặt hốt hoảng, bộ dạng như thể ngay sau đó có thể tìm ra phương hướng rồi lại bỏ chạy như điên lần nữa.

Mọi người thật là quá coi thường Kim thiếu tông chủ rồi, đã là người từng có một lần kinh nghiệm, trước lạ sau quen, làm sao có thể nhiều lần lâm trận bỏ chạy vô dụng như thế được.

Chỉ thấy Kim Tử Hiên cố chống đỡ một gương mặt 'đẹp trai' giống như được vẽ bằng son, còn lớn mật nâng đôi tay trắng trẻo mềm mại của Giang Yếm Ly lên, 'thâm tình chân thành' nói: "Khụ..... A Ly, lúc ấy.... lúc ấy ta chỉ là cảm thấy, không thể để cho nàng đi mất, bằng không..... Sau đó, đầu óc mờ mịt đi, chỉ biết hét lên một tiếng, không... không phải cố ý muốn chạy".

Giang Yếm Ly mỉm cười, "Ta biết".

"....." Kim Tử Hiên: "Biết thì tốt".

Giang Trừng mắt cá chết: Bỏ móng sói ra!!

"Ha ha ha ha ha ~" Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc vẫn là không nhịn xuống được, sau khi bấu vào đùi Lam Vong Cơ mấy cái cuối cùng vẫn phá lên cười như điên, "Sau này cháu trai lớn của ta sẽ chỉ vào cái truyện cười này để lớn lên ha ha ha ~"

Lam Vong Cơ: "......"

"Phụt~" Nhiếp Hoài Tang hơi uyển chuyển một chút, dùng quạt che mặt, lúc này mới bật cười theo.

"Khụ khụ".

Mấy người khác tương đối có lòng tốt, giả bộ ho khan một trận, vẫn là cố đè nén cảm xúc khác thường xuống.

Kim Tử Hiên: "......"

Kim Tử Hiên chống đỡ gương mặt đỏ như đít khỉ trừng mắt nhìn Nguỵ Vô Tiện, y và người này tương lai thật sự có thể chung sống hoà bình sao?

Ha ha, chuyện không tồn tại.

Kim thiếu tông chủ liên tiếp ở thế yếu sau nhiều lần đối đầu, đang âm thầm bày xuống đất một gian hàng đầy các cuốn sách lớn nhỏ, vội vàng vẽ ra mấy chục đến mấy trăm phương án khả thi nhằm ngăn cách con của mình với họ Nguỵ trong tương lai, đương nhiên nuôi chó sói trên Kim Lân Đài chắc chắn là phương án quan trọng nhất trong những phương án quan trọng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.