[Nguỵ Vô Tiện bị hôn đến nhũn cả người ra, dựa vào thân cây hồi lâu, cánh tay mới lấy lại được một chút sức lực. Hắn nhấc tay kéo phăng băng vải đen xuống, bị ánh nắng mặt trời đột ngột chói vào đau xót, khó khăn mở mắt ra, bốn phía đều trống trơn, bụi cây, cổ thụ, cỏ dại, dây leo khô, làm gì có người thứ hai nào?.... Ngồi trên cành cây một lát, khi nhảy xuống, lòng bàn chân lại bủn rủn một hồi, thậm chí đầu nặng chân nhẹ. Hắn vội vàng vịn vào thân cây... Ngẩng đầu nhìn khắp nơi, nửa dấu chân cũng không có.... Hắn nhớ lại tư vị mới vừa rồi, một cơn ngứa ngáy mơ hồ ẩn hiện chạy thẳng đến đầu quả tim. Nguỵ Vô Tiện đưa tay phải lên xoa ngực, lại phát hiện đoá hoa lúc đầu cài ở đây không thấy nữa....
Nguỵ Vô Tiện ngẩn ra hồi lâu, vô thức sờ sờ lên môi, sau một lúc, nghẹn ra được một câu: "Lẽ nào lại thế.... Đây chính là .... (của ta)". Lục soát một vòng khu vực gần đó cũng không gặp một bóng người, Nguỵ Vô Tiện... đành phải từ bỏ tìm kiếm, ở trong rừng đi lung tung. Đi một hồi, chợt nghe thấy một tiếng đập mạnh ở phía trước, Nguỵ Vô Tiện ngẩng đầu nhìn, thấy bóng người cao gầy mặc bạch y ở đằng trước, không phải Lam Vong Cơ thì là ai?
Người này rõ ràng là Lam Vong Cơ, nhưng hành động lại không giống với Lam Vong Cơ. Lúc Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy y, y đang đấm một quyền lên cây đột ngột đánh gãy cái cây này.]
Nguỵ Vô Tiện hắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-nguoi-trong-ma-dao-to-su-cung-doc-ma-dao-to-su/2551206/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.