[Đợi đội kỵ quân Vân Mộng Giang thị cũng đến ngay trước trường bắn, Nguỵ Vô Tiện nói với Lam thị Song Bích đang cài tên thử cung: "Lam Trạm, nhờ một chút?"
Lam Vong Cơ quét mắt nhìn hắn một cái, không nói, Giang Trừng nói: "Ngươi lại muốn làm gì?"
Lam Vong Cơ nói: "Chuyện gì". Nguỵ Vô Tiện nói: "Mượn mạt ngạch của ngươi dùng một chút?"
Nghe vậy, Lam Vong Cơ lập tức thu hồi ánh mắt, không thèm nhìn hắn nữa. Lam Hi Thần thì nở nụ cười, nói: "Nguỵ công tử, ngươi có điều không biết..." Lam Vong Cơ lại nói: "Huynh trưởng, không cần nhiều lời".
Lam Hi Thần nói: "Được rồi". Giang Trừng quả thực muốn đập cho Nguỵ Vô Tiện rơi xuống ngựa. Thằng nhãi này rõ ràng biết Lam Vong Cơ chắc chắn sẽ không cho mượn, còn cố tình hỏi, quả thực nhàn rỗi sinh nông nổi, nếu không phải bây giờ không đúng lúc thì y thề là y sẽ làm như vậy. Y nói: "Ngươi muốn mạt ngạch làm cái gì? Thắt cổ tự sát hả? Ta cho ngươi mượn đai lưng không cần cám ơn".
Nguỵ Vô Tiện vừa cởi băng vải đen quấn cổ tay xuống, vừa nói: "Đai lưng ngươi giữ lại đi, không có mạt ngạch cũng không cần thứ đồ đó của ngươi". Giang Trừng nói: "Ngươi ----"
Lời còn chưa dứt, Nguỵ Vô Tiện nhanh chóng cột sợi dây đen che hai mắt lại, đặt mũi tên lên dây, kéo cung, bắn tên --- trúng đích! Một loạt động tác liên tiếp hoàn thành như nước chảy mây trôi, như lửa xẹt điện chớp, người khác thậm chí còn chưa phản ứng kịp hắn định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-nguoi-trong-ma-dao-to-su-cung-doc-ma-dao-to-su/2551202/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.