Chương trước
Chương sau
Nguỵ Vô Tiện sau khi hoàn hồn chớp chớp mắt, ngẩn người trước đôi môi hơi có dấu răng của Lam Vong Cơ, vừa rồi hình như hắn đã làm một chuyện gì rất khủng khiếp đúng không?

Hơi dời tầm mắt về phía trước thì thấy đôi mắt nhạt màu kia, đôi mắt tựa như ngọc lưu ly phảng phất rực lửa lên, làm cho gương mặt của hắn cũng trở nên nóng bừng, tim đập nhanh lên, bất giác, Nguỵ Vô Tiện xoay người đi và biến thành tư thế dựa thoải mái về phía trước.

Nhưng giọng nói dễ nghe của người nào đó đuổi tới bên tai hắn như hình với bóng, hơi thở có chút nặng nề nói, "Ngươi đọc đi!"

Nguỵ Vô Tiện: "......" Hay cho vị Hàm Quang Quân không bao giờ mất lễ nghi!

Lam Hi Thần trầm mặc, hắn phải giơ tay ngăn thúc phụ trong bao lâu nữa?

Mọi người: cũng muốn hỏi một câu, khi nào chúng ta có thể đi ra ngoài?!

【 Sau một hồi lâu, Lam Vong Cơ bỗng nhiên giơ tay lên. Nguỵ Vô Tiện chợt bừng tỉnh, trong nháy mắt toàn thân túa mồ hôi lạnh, cho rằng y sắp đánh một chưởng khiến tim gan phèo phổi của mình văng tung toé ngay tại chỗ, vội vàng lăn một cái lên giường. Vừa quay đầu lại, thì thấy Lam Vong Cơ đập một cái lên trán chính mình, đột ngột đập cho bản thân mình hôn mê bất tỉnh, nằm ngã ra trên giường gỗ.

Trong phòng, Lam Vong Cơ ngã lên trên giường, Nguỵ Vô Tiện ngồi dưới đất. Một cơn gió lạnh từ bên ngoài cửa sổ thổi vào, thổi đến nỗi lưng Nguỵ Vô Tiện lạnh căm, người cũng tỉnh táo hơn một chút.

..... Nguỵ Vô Tiện dựa vào giường, ngồi trên mặt đất. Suy nghĩ miên man một hồi, hỗn loạn rối bời, chỉ có một suy nghĩ: sau này vẫn là không nên cho Lam Trạm uống rượu nữa. Nhỡ đâu y thấy ai cũng thế này, thì thật sự là rất không ổn.

..... Mơ mơ màng màng nghiêng nghiêng ngả ngả đến tảng sáng, hắn cảm thấy có ai đó nhẹ nhàng ẵm hắn lên, đặt nằm trên giường. Nguỵ Vô Tiện cố gắng mở mắt ra, gương mặt vẫn luôn lãnh đạm của Lam Vong Cơ đập vào trong mắt.

Hắn lập tức tỉnh táo năm sáu phần, kêu lên: "Lam Trạm".

Lam Vong Cơ "Ừm" một tiếng trả lời hắn. Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Ngươi hiện giờ là tỉnh hay say?"

Lam Vong Cơ nói: "Tỉnh". Nguỵ Vô Tiện nói: "Ồ... giờ mẹo rồi".

Lam Vong Cơ mỗi ngày đều tỉnh dậy vào đúng giờ này, vì thế bây giờ Nguỵ Vô Tiện không cần nhìn sắc trời ngoài cửa sổ cũng có thể đoán được thời gian. Y cầm lấy cổ tay của Nguỵ Vô Tiện, hai cổ tay đều là mấy vết bầm đỏ do bị siết chặt. Lam Vong Cơ lấy một bình sứ nhỏ màu xanh nhạt từ trong tay áo, cúi đầu xức thuốc cho hắn. Một chút thuốc mỡ vừa thoa lên lập tức mát lạnh một mảng, Nguỵ Vô Tiện nheo hai mắt lại, nói: "Đau quá à..... Hàm Quang Quân ngươi sau khi uống say thật là thô lỗ".

Lam Vong Cơ không hề ngước mắt lên, nói: "Tự làm tự chịu". Trái tim Nguỵ Vô Tiện treo lên một chút, nói: "Lam Trạm, sau khi ngươi uống say, đã làm cái gì, ngươi thật sự không nhớ rõ đúng không?"

Lam Vong Cơ nói: "Không nhớ rõ".

Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ: "Chắc hẳn là không nhớ rõ. Nếu không y lại chẳng thẹn quá hoá giận mà chém chết ta".

Trong lòng hắn thấy may mắn Lam Vong Cơ không nhớ rõ, nhưng lại có chút tiếc nuối vì y không nhớ rõ.... Sau khi Lam Vong Cơ xức thuốc, thì có người nhẹ nhàng gõ cửa, gõ ba cái, giọng Lam Tư Truy vang lên: "Hàm Quang Quân, đều dậy cả rồi. Sắp đi chưa?" Lam Vong Cơ nói: "Chờ ở dưới lầu"】

Nguỵ Vô Tiện khoa trương thở phào một hơi, mọi suy nghĩ trong lòng hắn rõ ràng cụ thể như thế, tại sao tảng đá này cứ viết ra hết vậy hả, may mà cuối cùng lần say rượu này cũng qua rồi, bất quá ngẫm lại chỉ một cái liếm chạm nhẹ như thế đã khiến cho Hàm Quang Quân đại danh đỉnh đỉnh vứt bỏ mũ giáp tự đánh mình ngất đi không dậy nổi, hắc hắc, sao lại cảm thấy mãn nguyện tự hào thế cơ chứ? Nhưng, thật sự không nỡ để Lam Trạm lại uống rượu a.....

Lam Vong Cơ đoán được lúc này Nguỵ Vô Tiện nghĩ cái gì, nói: "Không sao, có thể cùng uống với ngươi khi không có ai". Nguỵ Anh là không cay không vui, thích rượu như mạng, cho dù ít nhiều vướng mắc gia huấn, nhưng thỉnh thoảng ở bên ngoài uống rượu cùng Nguỵ Anh, cũng hợp lý, chỉ cần không bị thương là được.

Lam Khải Nhân nghe vậy tay run rẩy không ngừng, trong lòng hét to 'gia quy nghiêm thế mà cũng quản không được', nhưng ngại trước mặt mọi người của tứ đại gia tộc, chỉ có thể trừng mắt với cháu trai, nâng cổ tay áo trắng tinh lên để thuận khí.

Đối với tất cả những gì tai nghe mắt thấy liên quan đến vụ án say rượu, những người biết chuyện dù không nghe không thấy cũng đều cảm thán người si tình qua các thế hệ của Cô Tô Lam thị thật sự là không phải giả nha, cộng thêm hình tượng đáng ngưỡng mộ như núi của Hàm Quang Quân cũng đã sụp đổ không còn một tí gì.

【Mọi người ra khỏi thành, ở dưới cổng thành liền phải chia tay đường ai nấy đi. Các con cháu thế gia..... đã vô cùng quen thuộc với nhau, giờ phút chia tay, đều lưu luyến không rời..... Lam Vong Cơ cũng không thúc giục, tuỳ ý cho bọn chúng nói này nói kia, đứng bất động dưới một thân cây không nói gì. Tiên Tử bị y nhìn chằm chằm, không dám sủa bậy chạy lung tung, chỉ có thể cùng rúc dưới tàng cây, ngóng cổ nhìn sang Kim Lăng bên kia, đuôi dựng lên ngoe nguẩy.

..... Nguỵ Vô Tiện ôm lấy vai Kim Lăng, đi ra xa một đoạn..... Vừa đi vừa nói: "Sau khi trở về đừng tranh cãi với cữu cữu của ngươi nữa, nghe lời y, sau này cẩn thận, đừng có một mình chạy loạn ra ngoài săn đêm nữa."

Kim Lăng tuy rằng xuất thân danh môn, nhưng lời đồn đãi vớ vẩn chưa từng buông tha bất kỳ ai, cậu không cha không mẹ, khó lòng tránh khỏi nóng vội muốn mau chóng thành công, nóng vội chứng minh bản thân. Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Ngươi mới mười mấy tuổi chứ bao nhiêu? Hiện giờ những con cháu thế gia xấp xỉ tuổi ngươi cũng có săn được yêu ma quỷ quái gì ghê gớm đâu, ngươi cần gì phải sốt ruột nhất thời, khăng khăng giành trước cái này."

Kim Lăng rầu rĩ nói: "Cữu cữu và tiểu thúc thúc của ta lúc thành danh cũng là mười mấy tuổi.... Ngay cả Nguỵ cẩu Nguỵ Anh năm đó giết Đồ Lục Huyền Vũ cũng là mười mấy tuổi. Ngay cả hắn cũng có thể, tại sao ta không thể?"

Nguỵ Vô Tiện nghe thấy cái chữ đi liền ngay phía sau họ của mình kia, liền sởn tóc gáy một trận, khó khăn lắm mới rùng mình cho rơi xuống hết lớp da gà nổi khắp người, nói: "Đó là hắn giết sao? Không phải là Hàm Quang Quân giết à?"

Nghe hắn nhắc tới Hàm Quang Quân, Kim Lăng biểu lộ cảm xúc không rõ ràng nhìn hắn một cái, muốn nói gì đó, nhưng cố kềm lại..... nói: "Ta đã biết ý nghĩa của mạt ngạch Cô Tô Lam thị. Nếu đã như vậy, thì ngươi phải ở bên cạnh Hàm Quang Quân cho đàng hoàng đi. Có đoạn tụ cũng phải đoạn cho trong sạch, đừng đi trêu chọc nam nhân khác, đặc biệt là người của nhà chúng ta! Bằng không đừng trách ta không khách khí với ngươi".

..... Xem ra là..... chỉ cần không tìm người nhà nó thì coi như không nhìn thấy. Nguỵ Vô Tiện nói: "Cái đứa nhỏ này!.... Nói như thể ta là cái loại người gì vậy á. Mạt ngạch? Mạt ngạch Cô Tô Lam thị có ý nghĩa gì hả?"

Kim Lăng nói: "Ngươi bớt bớt lại! Đã được tiện nghi còn khoe mẽ, đừng đắc ý vênh váo. Ta không muốn nói chuyện này nữa. Ngươi là Nguỵ Anh có phải không?" Ba câu nói cuối cùng, cậu đột nhiên vứt ra một câu, thẳng thắn, khiến người ta bất ngờ không kịp phòng ngừa. Nguỵ Vô Tiện thong thả tiếp lời: "Ngươi cảm thấy ta giống không?"

Kim Lăng sau một lúc lâu im lặng, bỗng nhiên huýt sáo một tiếng, kêu: "Tiên Tử!" Bị chủ nhân gọi tên, Tiên Tử thè lưỡi, sải rộng bốn chân chạy nhanh tới. Nguỵ Vô Tiện nhấc chân chạy như điên: "Nói chuyện đàng hoàng, thả chó làm cái gì!"

Kim Lăng nói: "Hừ! Tạm biệt!" Cậu nói xong câu tạm biệt, rồi hùng dũng oai phong, khí phách hiên ngang đi về hướng Lan Lăng, xem ra không dám trở về Vân Mộng Liên Hoa Ổ gặp Giang Trừng. 】

"Chà, tiểu Kim Lăng cũng đoán được rồi". Đọc đến Kim Lăng, từ đáy lòng Nguỵ Vô Tiện luôn không kềm chế được mà cảm thấy mềm nhũn, tuy rằng vị đại tiểu thư còn chưa sinh ra này quả thực là một sự kết hợp giữa cữu cữu Giang Trừng và phụ thân Kim Khổng tước của nó, lại còn nuôi một con chó, nhưng dù sao cũng là con trai của sư tỷ, chính trực thiện lương không thay đổi, thì hắn không chê.

Giang Trừng vẫn không có sắc mặt tốt đẹp gì, nói: "Biểu hiện của ngươi rõ ràng như vậy, nó không phải ngu ngốc thực sự, đương nhiên đoán ra được".

Nguỵ Vô Tiện làm mặt quỷ về phía y, cà khịa: "Khó trách tiểu Kim Lăng sợ ngươi như vậy, chính bởi vì ngươi luôn có cái mặt thối, nó thân thiết với ngươi mới là lạ!"

Mắt thấy Vân Mộng song dỗi lại sắp lên võ đài, Nhiếp Hoài Tang vội vàng khuyên can, ngược lại hỏi: "Cho nên Nguỵ huynh, năm đó Đồ Lục Huyền Vũ ở Mộ Khê Sơn kia rốt cuộc là ngươi giết, hay là Hàm Quang Quân giết?"

Nhắc tới con đại vương bát kia, Nguỵ Vô Tiện mỉm cười hướng ánh mắt chỉ hai người hiểu về phía Lam Vong Cơ, lúc này mới nói: "Đương nhiên là Lam Vong Cơ giết, ta chỉ phụ giúp một chút mà thôi".

Nhiếp Hoài Tang nghẹn lời cứng họng: Ồ, vậy ngươi cười với y làm gì? Cho nên vẫn là cả hai phu phu các ngươi giết đúng không?

Nguỵ Vô Tiện nói: "Khúc sau chắc sẽ đọc thấy, nhưng thật ra, cánh tay trái bị vứt ra ở Mạc Gia trang, tìm thấy hai chân ở Tế Đao đường tại Thanh Hà, nhặt được thân thể ở khu lăng mộ Thường thị. Đoạt được cánh tay phải ở Nghĩa Thành vùng Thục Đông, đọc đến giờ, chỉ còn lại cái đầu của huynh đệ tốt là còn chưa có tung tích, hung thi sau khi chết bị phanh thây rồi hoá thành tà ám khả năng cao tới bảy phần là oán khí nằm ở phần đầu, sợ là những rối ren ngoắt nghéo kế tiếp càng khủng khiếp hơn."

Nghe hắn nói ra từ "huynh đệ tốt", Nhiếp Minh Quyết hoàn toàn hiểu rõ, đó cực kỳ có khả năng là y, là y sau khi bị phanh thây. Xét thấy kết cục của hai vị đạo trưởng Hiểu Tinh Trần, Tống Lam, còn thêm bản thân Di Lăng Lão Tổ, Nguỵ Vô Tiện đang nhắc nhở y, chuẩn bị sẵn sàng, chuẩn bị đối mặt với việc bị phanh thây xẻ thịt, máu me đầm đìa!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.