Khi Lam Vong Cơ cảm thấy lần say rượu này đã có thể sang trang, nhưng dưới sự hào hứng xem kịch vui của đạo lữ nhà mình, cùng với tiếng đọc sách to rõ của Giang Trừng, thì sâu sắc cảm nhận được, chuyện này vẫn chưa xong!
[..... Hắn mang Lam Vong Cơ trở về khách điếm. Vào phòng, trước hết ấn y xuống giường, cởi đôi giày mang ngược của y ra. Suy xét đến hiện giờ y chắc là không thể tự mình lau mặt, liền cởi mạt ngạch của Lam Vong Cơ xuống, lấy một thau nước ấm và một chiếc khăn đi vào, vắt ráo xếp thành hình vuông, nhẹ nhàng lau mặt cho y.
Trong quá trình này, Lam Vong Cơ không có bất kỳ sự phản kháng nào, ngoan ngoãn để mặc cho hắn xoa tròn nắn dẹp. Ngoại trừ lúc khăn lau đến gần chỗ mắt thì nheo mắt lại, còn thì cứ nhìn chằm chằm vào hắn, mi mắt không hề chớp. Trong bụng Nguỵ Vô Tiện nảy ra đủ loại ý đồ xấu xa, thấy ánh mắt y trong suốt, nhịn không được gãi cằm Lam Vong Cơ một cái, cười nói: "Nhìn ta làm gì? Đẹp không?"
Vừa vặn lau xong, không đợi Lam Vong Cơ trả lời, Nguỵ Vô Tiện vứt khăn vào lại thau nước, nói: "Rửa mặt xong rồi, ngươi có muốn uống một miếng nước trước không?"
Phía sau không có động tĩnh gì, hắn quay đầu lại, Lam Vong Cơ ôm thau nước, đã vùi mặt vào trong đó.
Nguỵ Vô Tiện hết hồn hết vía, vội giựt thau nước về để xích qua một bên: "Không phải kêu ngươi uống nước này!"
Lam Vong Cơ vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-nguoi-trong-ma-dao-to-su-cung-doc-ma-dao-to-su/2551062/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.