Chương trước
Chương sau
Giang Trừng và Nhiếp Hoài Tang suy nghĩ nếu cuốn sách này viết Nguỵ Vô Tiện là vai chính, vậy những chuyện ngu xuẩn năm đó hẳn là hết rồi đúng không? Đào bới lịch sử đen tối vạch trần những sự kiện hoang đường, nếu lại đọc tiếp mấy câu chuyện hư hỏng thời niên thiếu đó thì thật là không còn mặt mũi gặp ai mà (*/ω\*)

Nhưng tên chương kế tiếp vừa được Lam Hi Thần đọc lên đã nói với bọn họ rằng vẫn chưa kết thúc.

[Phiên ngoại. Đài sen]

Đài sen à, là đài sen của Cô Tô hay đài sen của Vân Mộng? Quả nhiên vẫn là đài sen của Vân Mộng ăn ngon hơn đúng không, mặc dù hình như hắn chưa từng ăn đài sen của Cô Tô. Nguỵ Vô Tiện cảm thấy không thể ngồi ở bên cạnh Lam Vong Cơ thì thật là buồn chán, đối với Nhị ca ca cách đó vài bước chỉ có thể nhìn mà không thể sờ tí gì thật là muốn khóc ghê, làm sao hai bọn hắn mới vừa bày tỏ nỗi lòng chẳng bao lâu thì đã phải yêu xa rồi cơ chứ??

Nhưng ngay sau đó vẻ mặt của hắn lập tức chuyển thành mừng rỡ như điên, hắn thế mà gặp được sư tỷ! Nhịn không được dụi dụi mắt, Giang Yếm Ly trong bộ váy tím ở trước mắt vẫn không biến mất, nàng thoạt nhìn giống như mới từ phòng bếp đi ra, trên tay còn bưng nồi canh sườn hầm củ sen đầy ngập, lập tức nhào lên.... Còn chưa tới nơi, đã bị Kim Tử Hiên chắn ngang.

Giang Trừng đỡ lấy nồi canh trên tay Giang Yếm Ly, mắng: "Không nhìn thấy trên tay a tỷ có cầm đồ vật hả, ngươi là con nít ba tuổi hay sao mà còn lỗ mãng!"

Nguỵ Vô Tiện cũng không giận, đi vòng qua Kim Tử Hiên đến bên cạnh Giang Yếm Ly kéo ống tay áo nàng làm nũng: "Sư tỷ xin lỗi, vừa rồi chỉ vì ta mừng quá, ta cho rằng sẽ rất lâu nữa mới được gặp lại sư tỷ đó".

Lam Vong Cơ vốn chuẩn bị đi qua bên cạnh Nguỵ Vô Tiện thấy vậy đứng yên rồi lại ngồi xuống.

Bị tình hình bất ngờ xảy ra làm cho kinh ngạc, Giang Yếm Ly cũng chỉ sửng sốt trong chớp mắt, sau khi đưa nồi canh cho Giang Trừng rồi theo lễ nghi mà hành lễ vấn an đối với mọi người, cũng không kịp nói chuyện với Kim Tử Hiên đã kéo Nguỵ Vô Tiện qua cẩn thận xem xét, "Nghe a Trừng nói a Tiện ngươi cũng bị thương, vết thương thế nào rồi? Có nặng không?"

Nguỵ Vô Tiện khựng lại một chút rồi tiếp tục mỉm cười trả lời: "Một vết thương nhỏ mà thôi, đã lành lâu rồi, không phải sư tỷ không biết Giang Trừng trước giờ đều đánh không lại ta, làm sao có thể bị hắn đánh trọng thương được chứ!"

Sắc mặt Giang Trừng bị hắn nói một hồi xanh một hồi trắng, biết ý hắn vốn là không muốn a tỷ lo lắng, nên rốt cuộc cũng không mở miệng phản bác.

Lam Hi Thần đối với cái vị nói năng trước sau bất nhất này cảm thấy rất buồn cười, sau đó thấy Nguỵ Vô Tiện đột nhiên xông tới kéo Lam Vong Cơ ở sau lưng mình, dẫn y tới trước mặt Giang Yếm Ly.

Nguỵ Vô Tiện nắm tay Lam Vong Cơ, cực kỳ cao hứng giới thiệu với Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, đây là sư tỷ tốt nhất của ta!". Rồi có chút thấp thỏm nói với Giang Yếm Ly còn đang chưa hiểu chuyện gì: "Sư tỷ, đây là Lam Trạm của Cô Tô Lam thị, là người mà ta thích, là kiểu thích sẽ tam bái kết thành đạo lữ, sư tỷ...."

Kim Tử Hiên vẫn đang đứng bên cạnh bọn họ lúc này đã hoàn toàn cứng đờ, làm như bị sự thật kinh hoàng này doạ sợ rồi, ánh mắt nhìn hai người Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ thực giống như là đang nhìn yêu thú đáng sợ.

Giang Yếm Ly sửng sốt trong giây lát, nhìn bộ dạng hiếm khi bối rối của sư đệ nhà mình, lại chuyển hướng sang nhìn phía người Lam gia, thấy tông chủ Lam Hi Thần mỉm cười gật đầu tỏ ý, thúc phụ Lam gia tuy sắc mặt không vui nhưng lại không nói câu nào phản đối, liền hơi buông xuống nỗi lo lắng trong lòng, khẽ cười nói: "Nếu đã thích, cùng là nam tử thì có sao đâu? Dù sao, có thể lưỡng tình tương duyệt... đã là khó có được! Hàm Quang Quân, sau này a Tiện phiền ngươi chăm sóc".

Lam Vong Cơ nghiêm túc chắp tay hành lễ, trả lời: "Vâng, đa tạ Giang cô nương".

Nguỵ Vô Tiện cười càng thêm rạng rỡ, kéo tay Lam Vong Cơ lắc qua lắc lại, "Lam Trạm Lam Trạm, ta nói với ngươi, sư tỷ của ta rất tốt, là sư tỷ tốt nhất trên đời, sư tỷ nấu canh cũng là ăn ngon nhất!"

Thấy Nguỵ Vô Tiện muốn cùng Lam Vong Cơ ăn canh chung, Giang Yếm Ly mang chút áy náy nói: "Trong chớp mắt đã đến nơi này, cho nên mặc dù nồi canh cầm trên tay, bên trong cũng có muỗng, nhưng lại không có chén".

......

Nguỵ Vô Tiện trơ mắt nhìn Giang Yếm Ly dùng muỗng đút hai đứa nhỏ a Uyển và Cảnh Nghi ăn canh, tên Kim Tử Hiên kia cũng ngồi chung bên cạnh, thèm muốn chết, nhào vào lòng Lam Vong Cơ ở bên cạnh khóc hu hu nói: "Lam Nhị ca ca, ta cũng muốn ăn canh".

Giang Trừng quả thực nhìn không nổi nữa, rống lên: "Nguỵ Vô Tiện ngươi có thể làm chuyện đứng đắn một chút không, ngươi lại không phải chưa từng ăn!"

Lam Vong Cơ rất là đoan chính an ủi Tiện ba tuổi trong lòng, vỗ vỗ lưng hắn nói: "Đọc xong đi ra ngoài là có thể ăn được rồi".

Cho nên chương phiên ngoại này rốt cuộc viết cái gì đây?

Sau khi Lam Hi Thần đọc xong một mảnh yên tĩnh....

Mọi người không nói nên lời, vốn cho rằng thời niên thiếu bị trêu ghẹo rất nhiều, Lam Vong Cơ khẳng định là nổi nóng tức giận, tình cảm vượt qua mức bạn bè đối với Nguỵ Vô Tiện chắc chắn cũng là sau đó mới có, ai ngờ trước đó lâu như vậy thế mà đã vô tình hữu ý nhớ mãi không quên.

"Lam Trạm ngươi ngốc hay sao, ta thuận miệng nói nhăng nói cuội ngươi cũng tin. Còn may tất cả những gì ta nói đều là mấy thứ đài sen vỏ dưa hấu linh tinh, nếu ta nói đến kỳ trân dị thảo yêu ma quỷ quái gì đó, chẳng lẽ ngươi cũng thật sự đi tìm hay sao ha ha ha...." Nguỵ Vô Tiện dựa vào trên người Lam Vong Cơ cười ngả nghiêng, thấy Lam Vong Cơ vẫn luôn lắng nghe mặt không đổi sắc, vẻ mặt như bình thường, có chút kỳ quái đưa tay lên, sờ mặt y... cảm giác nóng rực, lập tức cười lớn hơn nữa. "Tại sao ngươi lại đáng yêu như vậy ha ha ha".

Rốt cuộc cười đủ rồi Nguỵ Vô Tiện sau đó "bẹp" một cái hôn lên gương mặt như bạch ngọc của Lam Vong Cơ, hai mắt nghiêm túc nói với Lam Vong Cơ: "Thật ra những gì mới đọc nói muốn lừa ngươi bị sào trúc đánh cũng là nói nhăng nói cuội thôi, khi đó, chỉ đơn thuần là muốn cùng chơi với ngươi, xem lá sen nối tiếp nhau đến tận chân trời ở Vân Mộng, ăn món ăn đặc sản Vân Mộng, đợi sau khi rời khỏi đây, ngươi có bằng lòng đi cùng ta không?"

Hai mắt Lam Vong Cơ tràn ngập ánh sao rực rỡ lấp lánh, vui vẻ đồng ý: "Được!"

Giang Yếm Ly nhìn dáng vẻ tình đầu ý hợp của hai người, ánh mắt dịu dàng như nước, lặng lẽ chúc phúc cho a Tiện nhà mình có thể luôn hạnh phúc như vậy. Kim Tử Hiên đứng bên cạnh đột nhiên cầm tay nàng, rốt cuộc đã tặng được mấy đoá Kim Tinh Tuyết Lãng mang tới, hai người cũng cực kỳ ăn ý nhìn nhau mỉm cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.