"Vong Cơ, mạt ngạch của ngươi đâu?" Lam Khải Nhân đột nhiên lên tiếng hỏi.
Lúc ban đầu nhìn thấy môn sinh đắc ý này của mình, ông đã cảm thấy có chút gì đó không ổn, bây giờ nhìn kỹ, mới nhận ra y vậy mà không đeo dây mạt ngạch mang ý nghĩa "Kềm chế bản thân" của Lam thị, chuyện này đối với quy phạm lễ nghi gần như khắc nghiệt của Lam gia mà nói, quả thực là chuyện không thể tha thứ.
Nguỵ Vô Tiện hiển nhiên cũng nghĩ đến điều này, sợ Lam Vong Cơ vì thế mà bị phạt, vội vàng đáp: "Ở chỗ ta, ở chỗ ta nè!". Dứt lời nâng cổ tay lên định cởi xuống, nhưng lập tức bị Lam Vong Cơ ngăn lại.
Lam Khải Nhân trăm triệu lần không ngờ đến thế này, ông cố nén cơn giận mấy lần sắp bùng ra, trầm giọng nói: "Vong Cơ, giải thích!"
Nguỵ Vô Tiện vẫn còn đang vò vò đuôi mạt ngạch trên cổ tay, vẻ mặt ngơ ngác.
Lam Vong Cơ nắm tay Nguỵ Vô Tiện bước tới trước, cong gối hạ eo quỳ trước mặt Lam Khải Nhân, sau khi khom lưng dập đầu hành đại lễ thì thẳng người dậy, tư thế quỳ mẫu mực và nghiêm túc, giọng nói sang sảng rõ ràng, "Ta và Nguỵ Anh, lưỡng tình tương duyệt, mong thúc phụ thành toàn".
"Ngươi.... Ngươi nói cái gì?"
So với giọng nói hơi run rẩy không dám tin nổi của Lam Khải Nhân, câu trả lời của Lam Vong Cơ vẫn kiên định và không thay đổi như trước, "Nguyện cùng Nguỵ Anh kết làm đạo lữ, tóc xanh gặp nhau, bạc đầu không rời!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-nguoi-trong-ma-dao-to-su-cung-doc-ma-dao-to-su/2551010/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.